CON HỦI - Trang 431

nhất của ta! Cháu là toàn bộ cuộc đời ta! Hãy thương tình, hãy xót cho thân
ta với!…
Cảnh tượng thật kinh khủng, khiến tiểu thư Rita phải che mắt.
Tiếng khóc đầy đau xót của người ông tuổi tác thấm sâu vào tâm hồn
Valđemar.
- Kìa ông… hãy đứng lên đi, - chàng nói giọng khàn đặc, những mạch máu
trên trán căng phồng.
Tiểu thư Rita đỡ cụ già đứng dậy. Cụ lao vào ngực đứa cháu trai run lẩy
bẩy.
Đôi tròng mắt khô khốc của Valđemar biểu lộ nỗi tuyệt vọng, nỗi đau đớn
nghiền nát lòng chàng. Chàng gạt ông nội ra, nặng nề thõng người xuống
ghế, giấu mặt trong lòng bàn tay.
- Trời ơi! Trời ơi! Trời ơi!
Tiếng nức nở ấy như chứa đựng trong mình toàn bộ nỗi bất hạnh và tàn
nhẫn của cuộc đời.

Mãi đến chủ nhật những người ở điền trang Xuôđkôvxe mới có thể lên
đường, vì tình trạng sức khỏe của công tước phu nhân không cho phép đi
sớm hơn. Ở ga xe lửa họ gặp công tước phu nhân Franchiskôva
Phođhorexka cùng các con gái.
Mọi người lặng lẽ chào nhau.
- Con đi dự tang lễ à? Thế là phải. Thế còn Frannhiô? – công tước phu nhân
tuổi tác hỏi con dâu.
- Anh Frannhiô ở lại nhà, con cũng không ép. Vào những lúc thế này tốt
nhất không nên để Valđemar thấy mặt anh ấy… Vả lại… nhà con cũng
chưa tới Rutraievô bao giờ. Con chỉ mang theo các cháu, chúng biết cô ấy
và rất yêu thương cô ấy.
- Phải lắm, phải lắm. Chúng ta nên có mặt ở đó… đông đủ tất cả.
- Nhưng trong bức điện của Rita có một câu không thật rõ, - công tước phu
nhân trẻ tuổi nói.
- Câu gì?… Câu gì mới được chứ?…
- Cô ấy viết: “Xtefchia đã chết – bị sát hại”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.