CON KỲ LÂN CUỐI CÙNG - Trang 119

Người lính canh thứ nhất trả lời mà không ngoái đầu lại. "Nếu như tôi đã

lớn lên mà chẳng bao giờ mơ rằng có hai điều bí mật dành riêng cho cõi
đời, nếu như tôi được lang chạ với bất kỳ người đàn bà nào mà tôi gặp
đúng như bản chất tôi muốn thế, thì tôi vẫn phải công nhận rằng sinh vật
này thật hoàn toàn khác hẳn với tất cả sinh vật tôi đã gặp. Tôi vẫn ân hận
rằng chưa bao giờ tôi làm vui lòng người, nhưng giờ đây, nhìn về phía nàng
tôi lại ân hận rằng mình chưa bao giờ làm vừa lòng chính mình. Ôi, tôi ân
hận biết chừng nào." Người lính càng vươn người ra ngoài bờ thành nhìn
chằm chằm về phía có ba khuôn mặt đương tiến tới chầm chậm. Tiếng cười
khanh khách thoát ra tự sau mũ trụ, "Người đàn bà coi đau chân và gắt
gỏng. Người đàn ông coi bộ dễ thương, mặc dầu chỉ đơn giản là là loại
chuyên đi lang thang, cầu bơ cầu bất. Có thể hắn là tên hát dạo, hay một
kịch sĩ không chừng." Người đó ngừng nói một lúc lâu, nhìn mấy người
tiến gần tới dần.

"Thế còn người thứ ba?" người lính canh nhiều tuổi hỏi. "Ánh chiều tà

mê hoặc chiếu trên màu tóc lạ ra sao? Sau một khắc đồng hồ ngắm nghía
ngươi đã chán nàng chưa? Đã nhìn gần nàng hơn thì yêu lẽ ra phải e dè giữ
ý chưa?" Giọng hỏi rung lên phía trong mũ trụ như tiếng cào yếu ớt.

"Tôi chưa thể nhìn gần nàng được," lời đáp. "Tuy nhiên nàng đương đến

gần." Giọng nói bỗng nín bặt và tiếc nuối. "Nàng là một cái gì mới, thật
mới," người đó tiếp. "Cái gì ở nàng cũng như bỡ ngỡ xuất hiện lần đầu.
Trông nàng cử động kìa, trông nàng cất bước đi kìa, trông nàng quay đầu
kìa - nhất cử nhất động bỡ ngỡ mới toanh, như thể lần đầu tiên tập làm
những cử động đó. Trông cách nàng thở hít không khí kìa, như thể trên cõi
đời này không ai hiểu rằng khí trời hữu dụng đến thế. Chẳng lẽ tôi lại bảo
nàng vừa mới sinh ra hôm nay."

Người lính thứ hai nhô đầu ra khỏi tháp canh nhìn xuống ba người bộ

hành. Người đàn ông cao lớn nhận ra trước, rồi kế đến người đàn bà nhăn
nhó gắt gỏng. Mắt họ chẳng phản chiếu cái gì khác ngoài bộ giáp trụ. Vừa
lúc đó người con gái trong tấm áo khoác cũ kỹ màu đen ngẩng đầu lên, và
người lính canh lùi lại phía sau bức thành thấp, rút một chiếc bao tay bằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.