CON KỲ LÂN CUỐI CÙNG - Trang 167

12

T

ại khu tiền đình mênh mông của tòa lâu đài, chiếc đồng hồ gõ sáu

tiếng. Thực ra lúc đó đã quá nửa đêm được mười một phút, nhưng ánh sáng
nơi đây tiếng vậy mà nhờ nhờ chỉ gọi là tối hơn khoảng sáu giờ sáng hay
khoảng giữa trưa một chút thôi. Vả lại những ai sống trong tòa lâu đài này
đều nói giờ căn cứ vào sự khác nhau trong bóng tối. Đồng hồ chỉ điểm giờ
vào lúc khu tiền đình lạnh lẽo quá muốn tìm đôi chút hơi ấm, tối tăm quá
muốn tìm đôi chút ánh sáng, khi bầu không khí nơi đây ẩm mốc và ngưng
đọng, tường đá hôi rình mùi nước đọng, vì làm gì có luồng gió nào thổi qua
nơi đây. Đó là về ban ngày.

Nhưng về đêm, vì có vài loại cây giữ lấy khí nóng ánh sáng suốt ban

ngày, ủ hơi ấm phía mặt sau lá, nên sau khi mặt trời lặn đã lâu rồi, bóng tối
nơi đây vẫn còn tưng bừng, sinh động. Khi khí lạnh tràn lấn tái chiếm lại
dần khu tiền đình, những con vật nhỏ ngủ ban ngày thức giấc đi đi lại lại,
kêu rúc rích, gãi sồn sột trong các góc tối. Rồi hơi ẩm mốc bắt đầu bốc tỏa
tự sâu thăm thẳm bên dưới thềm đá. Đêm khuya đó.

"Cho một chút ánh sáng đi," Molly Grue nói. "Làm ơn cho một chút ánh

sáng được không?" Schmendrick thì thầm một câu gì ngắn gọn và có vẻ
nhà nghề. Một lúc sau chẳng thấy có gì lạ cả, chợt một thứ ánh sáng kỳ dị
nông choèn tỏa ra phủ lấy sàn đá, hàng ngàn cánh sáng lốm đốm tỏa ra tứ
phía cùng tiếng kêu the thé. Những con vật đêm đều như mang ánh sáng
của loài đom đóm. Chúng vút chạy đi, vút chạy lại, chợt hiện, chợt mất, do
đó bóng tối khu tiền đình càng trở nên lạnh lẽo.

"Trời, thà ông bạn đừng làm thế này còn hơn," Molly nói. "Thôi, tắt đi có

được không? Trông kìa, những con vật màu đỏ tía với... với chân dài thì
phải kìa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.