CON KỲ LÂN CUỐI CÙNG - Trang 30

hắt hơi thở cuối cùng để vĩnh viễn xa lìa cõi thế còn cố nhớ mang máng
thuở hiện hữu xa xưa của chính mình. Gần đó, quái điểu cất tiếng kêu khẽ
nhưng chua gắt. Lân thực tình muốn được nép mình dưới đôi cánh đồng
của quái điểu để tránh Elli. Mụ tiếp tục giọng hát xẻ gỗ của mụ:

Cái gì sống ngoài biển khơi,
Chết đi thì lại chôn nơi đất liền.
Mềm thì chân đẵm lên trên,
Của cho đốt bỏng tay xin còn gì.
Chỉ riêng những vật ra đi,
Là đi, đi mãi thiết chi đường về.
Buổi trình diễn đến đó kết thúc. Mọi người bắt đầu ra về, không ai dám

lững thững đi một mình, mà nắm tay nhau hoặc hai người một, hoặc càng
đông càng hay và luôn luôn ngoái cổ lại xem "Mụ Già xồng xộc thần lực
của mình. Thần đã cố hết sức mình đến chùn chân, mà mụ Elli cứ đứng trơ
trơ. Ai mà chiến thắng nổi Tuổi

Già? (Lời chú của người dịch) có thì theo sau" không. Giọng Rukh rền

rĩ: "Thế quý vị không ở lại để còn nghe tôi kể sự tích Dê Thần băm lăm
sao?" và Rukh cất tiếng cười chua như dấm. Ánh sáng cuối cùng của buổi
chiều tà cũng vừa tắt lịm hẳn. "Những quái vật âm u chuyên sống về đêm
nay được đem ra trình diễn dưới ánh sáng ban ngày!" Elli còn hát, Rukh thì
cười ăng ẳng như chó sủa để tiễn những người còn lại lác đác.

Đây là một ảo giác, lân tự nói với mình như vậy. Đây quả là một ảo giác

- lân cố ngửng đầu nặng những ý nghĩ về già yếu, ốm đâu, chết chóc, nhìn
sâu vào bóng tối căn chuồng, thì đâu phải là mụ già Elli, mà chính là Bà
Má Định Mạng. Mụ đương vươn người, cười hí hí, và tụt xuống đất với
dáng điệu nhẹ như bóng ma. Lân hiểu rằng quả thực mình chưa hề bị già
yếu, xấu xa, trái lại vẫn trẻ đẹp như xưa. Có lẽ đó cũng một ảo giác nốt, lân
buồn bã nghĩ vậy.

"Tôi vẫn khoái điều đó," mụ nói với Rukh. "Bao giờ tôi cũng khoái điều

đó. Tôi nghĩ rằng vừa rồi đã đạt được thành quả tuyệt vời."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.