CON KỲ LÂN CUỐI CÙNG - Trang 99

Nhưng lân là sự thực. Là sự thực." Schmendrick ngáp, nấc một cái, đồng
thời rúm người lại. "Tốt hơn hết chúng ta nên rảo cẳng lên một chút", ông
ta nói. "Có thể chúng ta đã ngủ đêm ở đấy, nhưng thằng cha Drinn làm tôi
bứt rứt. Chắc chắn tôi đã đánh lừa được hắn, hãy thế đã."

Molly thì như đương chập chững đi trong một giấc mơ, nàng tưởng như

cả thành phố Hagsgate là bàn chân một quái vật không lồ, nó đương ruỗi
những ngón chân của nó ra để giữ bộ ba này trong vòng cương tỏa của nó.
Molly tưởng như bàn chân chú khổng lồ đó đương uốn éo, vỗ về, nô dỡn
khiến cả ba cứ luẩn quẩn đi đi lại lại lạc lối trong mê cung này. Có lẽ một
trăm năm sau cả ba mới thoát ra được ngoại vi thành phố, và kế tiếp năm
mươi năm nữa họ lại luẩn quẩn lạc lối trong những cánh đồng ẩm ướt,
trong những vườn nho và vườn cây ăn quả xác xơ. Molly mơ thấy đàn cừu
trên đỉnh cây đương liếc nhìn bọn nàng bằng con mắt riễu cợt, những con
bò lạnh lùng đương ùa tới dẫm lên chân bọn nàng, cố xô đẩy bọn nàng bật
ra khỏi con đường héo úa. Nhưng ánh sáng của lân vẫn chập chờn phía
trước, và Molly bước theo nửa mê nửa tỉnh.

Lâu đài của vua Haggard nổi bật một cách hùng dũng lên vòm trời giống

một con chim khổng lồ, đen kịt và mù, đương rình cá dưới đáy thung lũng
đêm. Molly như có nghe tiếng cánh vỗ mơ hồ của nó. Rồi hơi thở của lân
lùa vào tóc nàng, và nàng nghe tiếng Schmendrick hỏi, "Bao nhiêu người?"

"Ba người," lân trả lời. "Chúng vẫn theo dõi chúng ta từ lúc chúng ta dời

khỏi Hagsgate, nhưng bây giờ chúng ta tiến tới lẹ hơn. Hãy lắng nghe."

Tiếng bước chân lướt nhẹ và nhanh, tiếng thì thầm xảo quyệt. Ảo thuật

gia rụi mắt. "Có lẽ Drinn bắt đầu cảm thấy hối hận đã trả giá quá rẻ cho vụ
đầu độc," ông thì thầm "Cũng có thể hắn chợt tỉnh ngộ biết là bị lừa. Cái gì
cũng có thể đúng được." Ông nắm cánh tay Molly đẩy nàng xuống một cái
hố bên vệ đường. Lân cũng nằm sát đấy im lặng như một vừng trăng mọc.

Ánh dao găm loang loáng như vệt cá lướt trên mặt biển đêm. Một tiếng

nói thốt nhiên vang lên giận dữ. "Tôi đã bảo là chúng ta lạc mất chúng rồi
mà. Có lẽ chúng ta đã vượt xa chúng đến một dặm đường, nơi tôi nghe thếy
tiếng sột soạt đó. Tôi thật là thằng chết tiệt nếu đã vượt họ quá xa thế."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.