CON LẮC CỦA FOUCAULT - Trang 332

má: chuyện đó chỉ diễn ra trong phim ảnh, hoạt hình hay các nhà thổ New
Orleans thôi.”

“Thế còn kèn trômpet?”
“Kèn trômpet tôi tự học lấy, trong những buổi chiều hè khi không có ai trong

hội trường giáo xứ, tôi sẽ núp trong chỗ ngồi của cái nhà hát nhỏ... Nhưng tôi học
kèn trômpet vì nguyên nhân tình ái. Mấy người có thấy căn biệt thự nhỏ ở đằng
kia không, cách hội trường một cây số ấy? Đó là nơi Cecilia sống, nàng con gái
của nhà tài trợ nữ lớn cho dòng Salê. Vậy là mỗi lần ban nhạc biểu diễn, vào các
ngày Lễ buộc, sau lễ rước, trong sân của hội trường giáo xứ, và đặc biệt là trong
nhà hát trước các buổi biểu diễn của hội kịch nghiệp dư, Cecilia và mẹ nàng luôn
ngồi hàng đầu, ở vị trí danh dự, ngay cạnh cha mục sư trưởng của nhà thờ. Trong
nhà hát, ban nhạc sẽ mở màn bằng một hành khúc có tên Khởi đầu tốt lành. Hành
khúc bắt đầu với tiếng kèn trômpet, kèn trômpet cung Si giáng, sắc vàng và bạc,
được đánh bóng cẩn thận cho dịp này. Đội kèn trômpet đứng dậy, độc tấu một
đoạn. Rồi họ ngồi xuống và ban nhạc bắt đầu. Với tôi, chơi trômpet là cách duy
nhất để thu hút sự chú ý của Cecilia.”

“Cách duy nhất sao?” Lorenza hỏi, động lòng.
Chẳng còn cách nào khác. Thứ nhất, tôi mới mười ba tuổi còn nàng mười ba

rưỡi, và một cô gái mười ba tuổi rưỡi đã sẵn sàng là một phụ nữ còn một cậu
chàng mười ba vẫn là thằng nhóc thò lò mũi xanh. Hơn nữa, nàng yêu một gã thổi
saxophone alto, một gã tên Papi, một nỗi kinh hoàng dơ dáy, với tôi là vậy, nhưng
nàng chỉ để mắt đến gã, trong khi gã be be dâm đãng, bởi vì kèn saxophone, khi
nó không ở trên miệng Ornette Coleman và là một phần của ban nhạc mà lại
được cái gã Papi ghê tởm đó chơi thì nó là một nhạc cụ dê già, lè khè, với giọng
của một người mẫu đã sa vào con đường nghiện ngập và đi khách.”

“Anh thì biết gì về những người mẫu đi khách?”
“Dù sao đi nữa, Cecilia thậm chí không biết là tôi tồn tại. Tất nhiên, tối tối,

khi tôi vật vã leo lên ngọn đồi để lấy sữa từ một nông trang ở trên chúng tôi, tôi
sáng tác ra những câu chuyện huy hoàng trong đó nàng bị quân Lữ đoàn Đen bắt
cóc và tôi lao đi cứu nàng giữa mưa bom lửa đạn vèo vèo quanh đầu và kêu lạch
tạch khi cắm vào những bó lúa mì. Tôi đã tiết lộ cho nàng điều nàng không thể
biết: rằng với một thân phận bí mật, tôi lãnh đạo toàn bộ cuộc kháng chiến ở toàn
vùng Monferrato, và nàng thú nhận với tôi đây chính là điều nàng vẫn hằng hy
vọng, và đến đó tôi sẽ cảm thấy một luồng mật tội lỗi trào lên trong huyết quản
mình - tôi xin thề, thậm chí không phải bao quy đầu của tôi ướt át, nó là điều gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.