CON LẮC CỦA FOUCAULT - Trang 333

đó khác, một điều phi thường và lớn lao hơn nhiều - và trên đường về nhà, tôi sẽ
đi xưng tội... Tôi tin tưởng mọi tội lỗi, tình yêu, vinh quang đều là thế này: khi
anh thắt ga giường làm dây, tuột xuống, trốn khỏi trụ sở của Gestapo, nàng ôm
chầm lấy anh, ở đó, lơ lửng giữa không trung, nàng thì thầm rằng nàng luôn mơ
về anh. Phần còn lại chỉ là sex, giao hợp, sự trường tồn của giống loài ghê tởm.
Nói ngắn gọn, nếu tôi chuyển sang kèn trômpet, Cecilia sẽ không thể bỏ qua tôi:
đứng trên đôi chân mình, tỏa sáng, trong khi chiếc saxophone kia thiểu não ngồi
dán vào ghế gã. Cây kèn trômpet thiện chiến, thiên thần, khải huyền, vinh quang;
nó ra hiệu lệnh tấn công. Saxophone ngân lên cốt để cho đám thanh niên rác rưởi
trong các khu ổ chuột, tóc bóng lộn sáp, có thể kề vai áp má nhảy nhót với những
đứa con gái mồ hôi túa ra như tắm. Tôi lao vào học trômpet như một thằng điên
rồi tới chỗ Don Tico mà nói: Xin hãy nghe này. Thế rồi tôi là Oscar Levant trong
cuộc kiểm tra đầu tiên ở Broadway với Gene Kelly. Don Tico nói: Con là
trômpet, được thôi, nhưng...”

“Kịch tính ghê cơ,” Lorenza nói. “Kể tiếp đi anh. Đừng để bọn em phải nhấp

nhổm bồn chồn.”

“Nhưng ta phải tìm người nào đó chơi thay mình kèn trầm. Thu xếp một

chút,” Don Tico bảo. Thế là tôi thu xếp một chút. Giờ tôi phải kể cho các bạn
biết, các bạn nhỏ thân mến, rằng ngày đó ở *** từng có một cặp đôi xấu xa, bạn
học cùng lớp với tôi mặc dù chúng lớn hơn tôi hai tuổi, nghe cái dữ kiện này là
mọi người tự hiểu điều gì đó về trí lực của chúng rồi. Hai tên tàn ác đó tên là
Annibale Cantalamessa và Pio Bo. Đánh dấu sao: dữ kiện lịch sử.”

“Là gì hả?” Lorenza hỏi.
Tôi giải thích, mặt bừng bừng tự hào: “Khi Salgari, trong các câu chuyện

phiêu lưu của mình, nhắc tới một sự kiện thực, hoặc thứ gì mà ông ta nghĩ là thực
- chẳng hạn như sau trận Little Big Horn, Sitting Bull ăn trái tim của tướng
Custer - ông ta luôn đánh một dấu sao và một chú thích nói rằng: Dữ liệu lịch
sử.”

“Phải,” Belbo nói tiếp, nhìn tôi cảm ơn, “và đây là dữ kiện lịch sử, rằng

Annibale Cantalamessa và Pio Bo thực sự mang những cái tên ấy, tuy nhiên
những tên gọi này là phần nhẹ nhàng nhất đấy. Thật là một cặp hèn hạ: chúng ăn
cắp truyện tranh trong sạp báo, ăn cắp vỏ sò trong bộ sưu tập của những thằng
con trai khác. Và chúng sẽ chẳng hề đắn đo khi quẳng cái bánh mì kẹp salami
nhờn mỡ của mình lên cuốn sách Giáng sinh quý giá mà người khác được
thưởng, một cuốn sách sang trọng về các vùng biển khơi. Cantalamessa tự nhận
mình là một người Cộng sản, Bo thì là một tên phát xít, nhưng cả hai đều sẵn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.