một con báo gấm, hoặc một con chó rất lớn. Một phần của bộ xương đã được che
phủ bằng rơm và keo, cả cơ thể nó được đỡ bằng một cốt sắt.
“Con Great Dane của một phu nhân giàu có với trái tim mềm yếu,” Salon
cười khẽ, “bà ấy muốn tưởng nhớ chú chó như hồi vợ chồng bà còn thắm thiết.
Anh thấy không? Anh lột da con vật, bên trong lớp da anh phết xà phòng arsen,
rồi anh ngâm và tẩy xương... Nhìn cái giá kia xem, anh sẽ thấy một bộ sưu tập
lớn những cột sống và xương sườn. Một hang hài cốt đáng yêu phải không? Anh
gắn các mẩu xương bằng dây thép, tái dựng bộ xương, gắn nó lên một khung đỡ.
Vật liệu nhồi thì tôi dùng cỏ khô, giấy bồi hoặc thạch cao. Cuối cùng anh bao lớp
da vào lại. Tôi sửa lại những hư hỏng do cái chết và rữa nát gây ra. Con cú này,
anh có thấy nó như còn sống không?”
Kể từ đó, mỗi con cú sống trong mắt tôi đều như đã chết, bị Salon chuyển
thẳng tới thế giới xơ cứng vĩnh hằng. Tôi nhìn ngắm khuôn mặt của người ướp
những pharaon động vật kia, đôi mày rậm rạp, đôi má xám xịt, và tôi không thể
biết liệu ông ta là một sinh vật sống hay một kiệt tác từ nghệ thuật của chính
mình.
Để nhìn ông ta rõ hơn, tôi lui lại sau một bước, và cảm thấy có gì sượt qua
gáy. Tôi giật mình quay lại và thấy mình đã khởi động một con lắc.
Một con chim to vĩ đại bị moi rỗng đang đung đưa theo nhịp chuyển động
của cây thương xuyên qua nó. Vũ khí kia cắm xuyên qua đầu theo chiều thẳng
đứng, và qua bộ ngực mổ phanh ta có thể thấy nó xuyên qua nơi từng là trái tim
và lòng mề, rồi phân nhánh để tạo thành một cái đinh ba lộn ngược. Một chạc
đinh ba dày hơn xuyên qua vùng bụng giờ trống rỗng và chĩa xuống đất như một
lưỡi gươm, trong khi hai chạc còn lại xọc vào hai chân và thò ra đối xứng nhau ở
chỗ móng vuốt. Con chim đu đưa và ba điểm in bóng xuống sàn nhà, một biểu
tượng huyền bí.
“Một tiêu bản tốt của ưng vàng,” Salon nói. “Nhưng tôi còn phải xử lý thêm
vài ngày nữa. Tôi chỉ mới đang chọn con mắt.” Lão cho tôi xem một hộp đầy
giác mạc và đồng tử, như thể kẻ hành hình thánh Lucy đã sưu tập các chiến lợi
phẩm trong suốt sự nghiệp của mình. “Không phải lúc nào cũng dễ như với côn
trùng, với bọn kia anh chỉ cần hộp và ghim là xong. Còn thứ này chẳng hạn phải
xử lý bằng formalin.”
Tôi ngửi thấy mùi hương nhà xác của nơi này. “Đây hẳn là một công việc
gây mê hoặc,” tôi nói. Và trong khi ấy tôi đang nghĩ về tạo vật sống đang đập
thon thót trong bụng Lia. Một suy nghĩ lạnh người chiếm lấy tôi. Nếu Thứ ấy