6
Judá León se dio a permutaciones
De letras y a complejas variaciones
Y alfin pronunció el Nombre que es la Clave,
La Puerta, el Eco, el Huésped y el Palacio...
− Jorge Luis Borges, El Golem
Và rồi, trong nỗi căm tức, khi Abulafia lần thứ n đưa ra câu hỏi ngu ngốc “Bạn có
mật khẩu không?” Tôi gõ: NO.
Màn hình bắt đầu dâng lên những từ những dòng những mã, một dòng thác
thông tin ào ạt đổ xuống.
Tôi đã xâm nhập được vào Abulafia.
Chấn động bởi thắng lợi bất ngờ, khi ấy tôi chả buồn tự hỏi vì sao trong mọi
từ ngữ có trên đời Belbo lại chọn chữ này. Giờ đây thì tôi biết, và tôi cũng biết
rằng trong một khoảnh khắc sáng suốt anh ta đã ngộ ra điều mà đến tận thời khắc
này tôi mới bắt đầu lĩnh hội được. Nhưng hôm thứ Năm đó, suy nghĩ duy nhất
của tôi là tôi đã thắng.
Tôi nhảy nhót, vỗ tay, hát váng lên một khúc quân hành xưa. Rồi tôi vào
phòng tắm rửa mặt. Lúc quay lại, tôi bắt đầu in các file ra, trước tiên là mấy file
cuối, những gì Belbo đã viết ra ngay trước khi bay tới Paris. Trong khi máy in
miệt mài chạy, tôi ngốn đồ ăn và tu thêm whiskey.
Khi máy in dừng lại và tôi đọc được những gì Belbo đã viết, tôi thất kinh,
không phân định nổi liệu đó là một khám phá phi thường hay con mê sảng rồ dại
của một kẻ tâm thần.
Thực ra tôi biết gì về Jacopo Belbo? Tôi đã hiểu những gì về anh ấy sau hai
năm gần như ngày nào cũng làm việc bên anh? Tôi có thể đặt bao phân lượng tin
tưởng vào lời của một người mà, theo như chính anh ta thú nhận, đã viết trong
hoàn cảnh khác thường, trong mịt mù rượu, thuốc lá, kinh hoảng, hoàn toàn bị
tách rời khỏi thế giới bên ngoài suốt ba ngày?
Đã nửa đêm thứ Năm, ngày 20 tháng Sáu. Hai mắt tôi mọng nước. Tôi đã
căng mắt nhìn màn hình rồi lại nhìn cái tổ kiến điểm họa li ti của máy in suốt từ