CON LẮC CỦA FOUCAULT - Trang 549

“Tôi ở đó có hai ba giờ. Tôi phải trao đổi về một văn bản về vài câu khắc cổ.

Minh họa có vấn đề.” Rồi anh ta ném ra con át chủ bài. “Tôi vẫn chưa đi nghỉ hè.
Tôi sẽ đi vào khoảng Hạ chí. Tôi đã quyết định... Ông hiểu tôi rồi đấy. Và tôi tin
tưởng vào sự thận trọng của ông. Tôi đã nói chuyện với ông như một người bạn.”

“Tôi còn có thể giữ im lặng tốt hơn anh bạn. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, tôi

cũng cảm ơn anh, rất mực chân thành, vì đã tin tưởng.” Rồi Agliè đi.

Kể từ cuộc chạm trán này, Belbo đã lấy lại được tự tin: câu chuyện thuộc cõi

thiên không của anh ta đã chiến thắng tuyệt đối trước sự thảm hại và ô nhục của
trần gian.

Ngày hôm sau, anh ta nhận được cuộc gọi của Agliè. “Anh phải thứ lỗi cho

tôi, bạn thân mến, tôi đã vấp phải một rắc rối bất ngờ nho nhỏ. Anh biết đấy, theo
một cách khiêm nhường, tôi có giao thương với các hiệu sách cổ. Tối nay tôi sẽ
nhận từ Paris một ít sách thế kỷ 18, có một giá trị nhất định, và tôi nhất định phải
đưa chúng cho một người liên lạc của tôi ở Florence vào ngày mai. Đáng lẽ tôi
mang sách đi cùng nhưng một cuộc gặp khác cản trở tôi ở đây. Tôi nghĩ đến
phương án này: anh đằng nào cũng tới Bologna. Tôi sẽ gặp anh ở chuyến tàu
ngày mai, mười phút trước khi tàu chuyển bánh và đưa anh một va li nhỏ. Anh
đặt nó ở giá trên chỗ ngồi của anh và để nó đó khi anh tới Bologna. Anh đợi và ra
sau cùng để chắc rằng không ai lấy nó đi. Ở Florence, người liên lạc của tôi sẽ lên
tàu lấy cái va li trong khi tàu dừng ở ga. Thế này thật phiền toái cho anh, tôi biết,
nhưng giá anh có thể giúp tôi việc này, tôi sẽ mãi biết ơn anh.”

“Rất vui lòng,” Belbo đáp. “Nhưng bạn ông ở Florence làm sao mà biết tôi

để cái va li ở đâu?”

“Tôi đã tự tiện đặt chỗ cho anh, ghế số 45, toa số 8. Nó được đặt cho tới tận

Rome, vậy nên ở Bologna hay Florence sẽ không có ai lên ngồi vào đó. Anh thấy
đấy, để đổi lại cái bất tiện mà tôi gây cho anh, tôi đảm bảo rằng anh sẽ có chuyến
đi rất thoải mái chứ không phải tạm bợ trong khoang ăn. Tôi không dám mua vé
cho anh, tất nhiên, không muốn anh nghĩ tôi có ý thanh toán món nợ ân tình của
mình theo một lối thiếu tế nhị như vậy.”

Đúng là chính nhân quân tử, Belbo nghĩ. Lão sẽ gửi cho mình một hòm rượu

quý. Uống mừng sức khỏe của lão. Hôm qua mình còn muốn ném lão vào ruột
trái đất thế mà hôm nay mình gia ân cho lão. Dù sao đi nữa thì mình cũng khó
lòng chối từ.

Sáng thứ Tư, Belbo tới ga sớm, mua vé tới Bologna và thấy Agliè đang

đứng bên toa số 8 với một chiếc va li. Nó khá nặng nhưng không kềnh càng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.