CON LẮC CỦA FOUCAULT - Trang 550

Belbo đặt va li lên giá bên trên ghế số 45 và rồi yên vị đọc đống báo mang

theo. Tin tức chủ chốt trong hôm đó là đám tang của Berlinguer. Ít lâu sau, một
người đàn ông để râu quai nón bước vào ngồi xuống cạnh anh ta. Belbo nghĩ
mình đã gặp người này rồi. (Sau này, anh ta nghĩ hẳn là tại bữa tiệc ở Piemonte,
nhưng anh ta không dám chắc.) Khi tàu chuyển bánh, toa xe kín chỗ.

Belbo đọc báo, nhưng hành khách để râu kia cố bắt chuyện với tất cả mọi

người. Ông ta bắt đầu nhận xét về cái nóng, điều hòa không đủ công suất, nói về
chuyện vào tháng Sáu mình chẳng bao giờ biết được phải mặc đồ mùa hè hay đồ
chuyển mùa. Theo ông ta thấy thì tốt nhất là áo khoác thể thao nhẹ, đúng như
Belbo đang mặc, và anh ta hỏi nó có phải hàng của Anh không. Belbo nói phải, là
của Anh, hãng Burberry, và tiếp tục đọc. “Hàng của họ là nhất,” ông kia nói,
“nhưng áo của anh thì đặc biệt đẹp, bởi vì nó không có những cái khuy vàng quá
phô trương. Và, nếu tôi được phép nhận xét thì nó cũng rất họp với cái cà vạt
màu hạt dẻ của anh.” Belbo cảm ơn ông ta và lại mở báo ra. Người đàn ông kia
tiếp tục buôn chuyện với những người khác về sự khó khăn trong việc kết họp cà
vạt với áo khoác, và Belbo tiếp tục đọc báo. Mình biết, anh nghĩ, tất cả mọi người
ở đây đều cho là mình vô lễ, nhưng mình không lên tàu để tạo quan hệ với con
người. Mình đã có quá nhiều loại này rồi.

Rồi ông kia nói với anh. “Anh đọc nhiều báo thật! Mà lại theo tất cả các

khuynh hướng chính trị. Chắc anh là một thẩm phán hoặc chính khách.” Belbo
đáp lại rằng đều không phải, anh làm việc cho một nhà xuất bản chuyên về siêu
hình học Ả Rập. Anh ta nói vậy với hy vọng dọa được địch thử của mình. Và
người kia rõ ràng là khiếp đảm.

Rồi nhân viên soát vé tới. Ông ta hỏi Belbo vì sao anh ta mua vé tới Bologna

mà lại đặt chỗ tới tận Rome. Belbo nói rằng anh đổi ý vào phút cuối. “Anh may
thật đấy,” người đàn ông có râu nói, “khi có thể ra quyết định như vậy, theo chiều
gió thổi mà không phải đếm từng đồng trong túi. Tôi ghen tị với anh.” Belbo mỉm
cười và nhìn đi chỗ khác. Đó, anh ta nói, giờ tất cả đều nghĩ mình là một tay
hoang toàng hay một tên cướp nhà băng.

Tới Bologna, Belbo đứng lên chuẩn bị xuống tàu. “Đừng quên va li của

anh,” bạn đồng hành của anh ta nói.

“Không. Một người bạn sẽ tới lấy nó ở Florence,” Belbo nói. “Về chuyện

này, tôi sẽ rất biết ơn nếu anh để mắt tới nó giùm tôi.”

“Tôi sẽ để mắt,” người đàn ông có râu nói. “Anh yên tâm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.