CON LẮC CỦA FOUCAULT - Trang 62

với tôi chúng là những cây kèn đồng tuyệt mỹ xứng đáng xuất hiện trong dàn
nhạc giao hưởng. Có một chiếc kèn quân đội, một chiếc kèn trombone, và một
cây kèn trômpet vàng với miệng kèn trômpet thật nhưng các phím thì của
saxophone. Tôi không sao chọn nổi, và có lẽ tôi đắn đo lâu quá. Muốn tất cả,
trông tôi hẳn giống như không muốn thứ gì. Trong lúc đó, tôi tin rằng dì dượng
tôi đã nhìn vào bảng giá. Dì dượng tôi không phải loại keo kiệt nhưng mặt khác,
có một chiếc clarinet Bakelite phím màu bạc rẻ hơn nhiều. ‘Con có thích cây này
hơn không?’ họ hỏi. Tôi thổi thử, tạo ra một tiếng toe cũng thuận tai, và tự nhủ
với mình thanh âm ấy hay, nhưng thực tế là tôi đang dùng lý trí áp đặt. Tôi biết
họ muốn tôi chọn cây clarinet bởi vì trômpet đáng giá cả gia tài. Tôi không thể
đòi hỏi họ hàng của mình hy sinh như vậy, và tôi đã được dạy dỗ rằng nếu ai đó
đưa cho mình thứ gì mình thích, mình phải đáp, ‘Không ạ, cảm ơn’ mà không chỉ
một lần, không phải ‘Không ạ, cảm ơn’ mà chìa tay ra, mà là ‘Không, cảm ơn’
cho tới khi người cho một mực khăng khăng, cho tới khi người đó nói, ‘Làm ơn,
hãy nhận đi.’ Một đứa trẻ có giáo dục thì phải đợi đến tận lúc đó mới nhận. Vậy
nên tôi bảo có lẽ tôi chẳng quan tâm tới kèn trômpet, có lẽ clarinet là được rồi,
nếu dì dượng muốn vậy. Và tôi ngước nhìn họ, hy vọng họ sẽ một mực khăng
khăng. Họ không làm vậy, Chúa phù hộ cho họ, họ sung sướng mua cho tôi cây
kèn clarinet, bởi vì họ bảo đó là thứ tôi muốn. Đã quá muộn không rút lui được
nữa. Tôi nhận được chiếc clarinet.”

Belbo liếc tôi bằng khóe mắt. “Anh muốn biết liệu tôi có mơ về cái trômpet

lần nào nữa không chứ gì?”

“Tôi muốn biết Đối tượng của Dục vọng là gì?” tôi trả lời.
“À,” anh ta đáp, quay lại với bản thảo của mình. “Anh thấy đấy? Anh cũng

bị ám ảnh bởi Đối tượng của Dục vọng. Nhưng nó không đơn giản thế đâu... Giả
dụ tôi chọn chiếc trômpet. Liệu khi ấy tôi có thực sự hạnh phúc không? Anh nghĩ
sao, Casaubon?”

“Tôi nghĩ anh sẽ mơ về chiếc clarinet.”
“Tôi nhận được chiếc clarinet,” anh ta kết luận khô khốc, “nhưng tôi không

bao giờ chơi nó.”

“Không bao giờ chơi nó? Hay không bao giờ mơ về nó?”
“Chơi nó,” anh ta đáp, nhấn mạnh, và vì lý do nào đấy tôi thấy mình đúng là

thằng khờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.