sau đó bẩy xẻng đất lên, hất (hoặc bốc, gánh hay bê tùy ý) xẻng
đất đó ra xa ít nhất là 10 mét để đắp lên thành bờ ao. Kiến thức
toán học cho tôi biết rằng để đào được một cái ao cỡ nhỏ bạn sẽ
phải thực hiện ít nhất 50.000 xẻng đất đầy vun. Nếu không, bạn
sẽ phải còng lưng đào gấp đôi. Con đường thoát khỏi nghèo nàn
của một người phụ nữ Phi châu quả chẳng dễ dàng chút nào.
Đối với tôi, mỗi lần ghé qua kiểm tra công việc đào ao của
người phụ nữ nọ là một lần tim tôi nhói đau. Dưới trời nắng như
đổ lửa, chị ta vẫn miệt mài đào từng xẻng đất. Nhìn bàn chân
gầy guộc, đen nhẻm và nứt nẻ của chị đạp chiếc xẻng ngập
xuống đất, nhìn bộ váy áo vá chằng vá đụp của chị, nhìn ba đứa
con chị ngồi núp nắng dưới mấy tàu lá chuối bị gió quạt tơi tả,
tôi cảm thấy mình như có lỗi. Một hôm, cầm lòng không nổi, tôi
bảo:
- Chị để tôi làm giúp xem sao.
- Ồ không, Sara. Công việc này quá nặng đối với cô! – Người
phụ nữ đáp.
- Thì chị cứ nghỉ tay một lúc đi! – Tôi nói.
Chị nhún vai đưa cho tôi chiếc xẻng.
Tôi bắt đầu đạp. Đạp xuống, hất lên. Tiếp tục đạp xuống, hất
lên. Tôi vừa làm, vừa thầm đếm. Dường như công việc không
nặng nhọc như tôi tưởng. Vài phút sau, tôi bắt đầu thở dốc, mắt
tôi hoa lên trước ánh nắng mặt trời châu Phi. Mồ hôi ướt sũng
áo. Ôi giá mà tôi đánh trần được như đám đàn ông thì tôi đã làm
từ lâu rồi!
- Thôi, cô để tôi làm. – Người phụ nữ nói.