CON LỚN NHANH BÊN CHA MỖI NGÀY - Trang 91

- Không. Chị để tôi. Phải, nếu tôi không ra tay, làm sao hiểu

được dân làng?

Đào chừng 20 phút, chân tay tôi rã rời không chịu nghe lệnh

của tôi nữa. Nhưng tôi vẫn cố, dù ít dù nhiều. Chừng được một
tiếng đồng hồ, tôi đành buông xẻng, ngồi phịch xuống đất thở
hồng hộc. Người phụ nữ nhặt lấy xẻng tiếp tục đào. Lầm lì
không nói lấy một lời nhưng tôi thấy rõ lòng quyết tâm của chị
ta thật đáng nể.

Sáng hôm sau gặp lại, tôi thấy bàn tay người phụ nữ bỏng rộp.

- Chị nên nghỉ ít bữa kẻo chị bệnh mất. – Tôi khuyên.

- Không. Tôi phải đào xong cho kịp trước khi mưa xuống. Tôi

quen rồi. – Chị đáp.

Cứ thế, ngày qua ngày, tuần nối tiếp tuần, chả mấy chốc đã là

nửa năm. Cái ao đã thành hình, một chiều chừng chục mét,
chiều kia gấp đôi. Mùa mưa xích đạo tuôn như trút nước. Thay
vì phơi nắng, người phụ nữ lại lóp ngóp dưới mưa khơi mương
cho nước chảy vào ao.

Tôi đã cùng chị run rẩy thả lứa cá đầu tiên xuống ao. Sáu

tháng sau, chúng tôi mừng nhảy chân sáo reo hò như trẻ con
bên bờ ao khi mẻ cá đầu tiên cân nặng 97kg. Buổi trưa hôm đó,
bên bếp lửa trong căn lều của mình, chị lặng lẽ ngắm ba đứa con
bu lấy mấy con cá nướng. Trên gương mặt đen đủi nhăn nheo
nhưng đầy nghị lực của chị, lần đầu tiên từ khi quen nhau tôi
thấy thấp thoáng một nụ cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.