Gnafron quay trở lại phía chúng tôi, vẻ tức tối, hắn thề phải biết bằng
được chuyện gì đã xảy ra.
Và cả nhóm, cùng với Mady trở về nơi ở của chúng tôi. Dọc đường
đi, không ai nói nửa lời.
Trời nóng, song bù lại, từng cơn gió nhẹ thổi từ sông Léman làm cho
không khí trở nên dễ chịu hơn trên con đường chói chang ánh nắng dọc theo
bờ hồ. Đột nhiên sau một chặng dài hơn cây số nhảy nhót bên chúng tôi,
con Kafi bỗng chạy đi đường nào mất.
Tôi huýt sáo gọi và đợi ít phút. Chẳng thấy gì cả. Guille đòi đi lên xa
hơn, tới khúc ngoặt đầu tiên. Cậu ta ra sức nhấn chân đạp xe, nhưng rồi lại
thất bại trở về.
- Hay là đạp xe ngược lại đi, chúng ta cũng đâu có vội lắm. - Gnafron
nói.
Tại sao Kafi lại bỏ chúng tôi mà đi nhỉ ? Đó không phải thói quen của
nó. Cái gì đã cuốn hút nó đến thế ?
Bất ngờ tôi nhận ra nó đang đứng dỏng dôi tai nhọn hoắt về phía mặt
hồ, đúng, nó đang đứng bên lề đường, cách bọn tôi chừng năm mét. Khi
nghe tiếng gọi, nó đã phi về với chúng tôi, sau những tiếng sủa khe khẽ rít
lên trong họng, nó chợt ngoạm lấy gấu quần soóc của tôi, tỏ vẻ muốn tôi đi
cùng nó tới nơi nó đã dừng lại trước đó. Cả bọn xuống xe và đi xem cái gì
đã làm nó chú ý. Bất ngờ, Mady đưa tay chỉ về phía các mô đá nằm cạnh bờ
hồ, phía dưới con đường.
- Các cậu xem kìa!... ở dưới ấy!
Chúng tôi quay người lại nhìn, thì ra đó là một người đàn ông đang
ôm đầu ngồi bất động bên bờ nước.
- Người diễn viên hề! - Bistèque kêu lên. - Đúng là ông ấy rồi!
***
Dựng xe bên lề đường, cả nhóm chúng tôi thạy ào tới phía bờ hồ.
Người đàn ông có vẻ đang thất vọng. Rõ ràng là ông ta không muốn nói
chuyện. Tuy nhiên, Mady văn cứ lên tiếng:
- Thưa bác, vừa nãy đã có chuyện gì xảy ra ở chỗ gánh xiếc vậy ?
Không có gì đáng bực mình chứ bác ?... Sao bác có vẻ buồn thế ?
Người đàn ông nói thì thầm: