- Các cháu thật là tốt bụng khi quan tâm tới tôi, nhưng các cháu chẳng
thể làm gì được đâu.
Tuy nhiên, ông ta vẫn thở dài và nói:
- Người ta đã lấy trộm tất cả những gì mà bác có.
Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau, ngạc nhiên.
- Khi nào ạ ? - Gnafron hỏi.
- Tối qua, trong một cái xe của đoàn xiếc.
- Bác có mất nhiều không ạ ?
- Khoản tiền tôi dành dụm từ đầu hè tới giờ.
Ông ta đưa tay qua trán, vẻ chán chường, cảm giác sửng sốt... nhưng
cũng như vừa trút được gánh nặng, chúng tôi cũng chẳng biết nói gì hơn.
Ngay từ lần đầu tiên, chúng tôi đã có cảm tình với người đàn ông này.
Chúng tôi muốn biết ông ta là nạn nhân hơn là tác giả của một vụ trộm cắp.
- Vâng, - ông ta tiếp tục nói. - Khoản tiền tôi chắt chiu, ky cóp từng
xu một để dành cho đứa con gái. Tất cả đã không cánh mà bay.
Ông ta lại đưa mắt nhìn Mady.
- Con gái của bác gần bằng tuổi cháu; nó cũng giống như cháu: một
cô bé rất chăm chỉ học hành. Nó tên là Lydie. Nó đang nghỉ hè ờ Biot, trong
thung lũng Dranse thuộc xứ Savoie. Cái không khí miền núi đã làm nó khoẻ
người ra. Thật bất hạnh, bác lại không thể lên đó thăm nó được, đôi chân
này đã không cho phép bác đạp xe đường dài...
Vai hề đưa tay vuốt ve con Kafi đang nằm phơi nắng bên cạnh.
- Vâng, chắc chắn là mọi người nghĩ rằng các vai hề luôn là những
nhân vật khôi hài, lúc nào cũng có thể cười và gây cười. Các cháu đã nhầm.
Cuộc đời của một vai hề không phải lúc nào cũng hạnh phúc. Cuộc sống
của bác không còn đúng với ý nghĩa của nó kể từ mười hai năm nay.
Ông ta lại tiếp tục sau một lát im lặng:
- Ngày trước, bác từng là một diễn viên nhào lộn trong một đoàn xiếc
lớn lưu điền khắp châu Âu. Cùng với bà vợ, vốn cũng là một diễn viên nhào
lộn, bác đã dựng lên một tiết mục đặc biệt mà hai vợ chồng bác phải biểu
diễn cách mặt đất cả chục mét, không có lưới đỡ. Thế rồi một hôm, trong
một buổi biểu diễn ở Bỉ cách đây mười hai năm, vợ bác đã làm sai một
động tác. Bà ấy ngã xuống bất ngờ, không có thời gian để kịp xoay người