- Khi biết rằng mình đang trong trạng thái không bình thường, bác đã
muốn đứng lên. Nhưng cũng đúng lúc đó, người đàn bà bỏ đi mà bác không
nhận ra. Bác loạng choạng được mấy bước trên đường. Không may, bác đã
xẩy chân trên mấy mô đá... nhưng bây giờ, mọi chuyện xong, bác thấy mình
khoẻ hơn.
- Cũng may đấy, - Ông chủ nói. - bởi tôi đang hy vọng là mưa sắp
tạnh và chúng ta sẽ không để mất một tối biểu diễn nữa.
Rồi ông ta quay sang phía chúng tôi, hai tay chéo trước ngực:
- Các cậu còn ở đây làm gì nữa? Các cậu không thấy rằng các cậu đã
đứng quá lâu trong này rồi sao? Thôi đi ! Đi ra ngoài cả đi, đi hết đi!...
Ông ta đẩy chúng tôi ra khỏi xe mà chẳng thèm bận tâm tới những
chiếc răng nanh nhọn hoắt của Kafi.
Vẫn chưa hết cảm giác bàng hoàng về vụ tai nạn ấy, chúng tôi chạy
vội về nơi ở của mình dưới trận mưa xối xả.
- Tớ chẳng hiểu quái gì về cái chuyện điếu thuốc lá Thổ Nhĩ Kỳ này
cả. - Bistèque nói.
- Hiểu chứ sao - Guille giải thích - đã có lần tớ đọc một bài báo. Có
những loại thuốc lá gần như mang cùng một hương vị với các loại thuốc lá
khác, nhưng thực ra nó đã được tẩm một chất khác gần như thuốc phiện
vào. Nó có thể làm tê liệt đầu óc của người sử dụng nó. Vì vậy, anh ta
không còn biết những gì mình đã nói nữa, anh ta rơi vào trạng thái giống
như bị mộng du, hay đúng hơn là giống như anh ta đã uống quá nhiều rượu.
Tondu nói :
- Vấn đề bây giờ nằm ở chỗ người đàn bà đáng khả nghi kia.
- Cũng chưa chắc chắn đến vậy đâu, - Corget tiếp tục... - Tại sao
người đàn bà này không chỉ đánh cắp mỗi con Patata mà còn lấy cả con
ngựa vằn nữa... và tại sao mụ ta đã tuyệt đối muốn biết, bằng bất cứ giá nào,
nơi bán các con vật vô tri vô giác này?
Tôi nói:
- Thế các cậu có tin rằng một phụ nữ, thậm chí cứ cho rằng đó là một
nhà sưu tập cuồng si đi, lại dám cả gan cạy cửa xe giữa đêm như vậy không
?