CÔN LUÂN - Trang 166

Cổ họng phát ra những tiếng òng ọc, người mềm oặt, Đoan Mộc Trường Ca
đổ nhào xuống mình Bạch Phác.
Bạch Phác dốc sức bảo vệ tâm mạch, đợi để đánh một đòn cuối cùng trước
khi chết. Xuất thủ rồi, toàn thân tức thì buông lỏng, y thở hộc một tiếng,
nhắm mắt tắt nghỉ.
Thấy y kiên cường như vậy, Tiêu Lãnh thở dài, im lặng một lúc, sau đó
nhặt đao cắt dây trói cho Ngọc Linh. Cô gái chồm dậy, xoa bóp cổ tay,
ngượng nghịu lên tiếng, vốn định nhận sai, nhưng cuối cùng chỉ thốt được
mấy từ:
- Sư huynh, em…
Tiêu Lãnh cười buồn:
- Sau này em đừng tự tung tự tác nữa là được.
Y móc ra cái bình ngọc mỡ dê, uống hai viên Huyết Ngọc Hoàn Dương
đan, xong ném cái bình sang cho Ngọc Linh:
- Em cũng uống mấy viên đi. Ta phải chạy đằng này có tí việc, sẽ về sớm
thôi. Em cứ ở đây chờ ta.
- Việc gì?
- Giết người! – Tiêu Lãnh nói dứt câu, người đã ra khỏi cửa.
Ngọc Linh đương cầm cái bình ngẩn ngơ, chợt nghe thấy sau lưng có tiếng
động, nàng ngoái đầu nhìn, trông thấy một người mặc áo xanh đang đứng
chắn trước Bạch Phác, vẻ mặt phức tạp.
- A! – Ngọc Linh vui mừng lao đến đấm gã – Cái đồ giả này, thế mà dám
lừa em.
Văn Tĩnh lắc mình, tránh khỏi nắm đấm của nàng, lạnh lùng nói:
- Đừng có làm phiền tôi!
Trước vẻ lãnh đạm của gã, Ngọc Linh ngẩn người:
- Mình giận gì vậy?
- Tôi – Văn Tĩnh dằn lòng ngoảnh mặt đi – Tôi… tôi không muốn gặp cô
nữa.
Tưởng như sét đánh ngang tai, Ngọc Linh sửng sốt. Nàng đưa tay sờ trán
gã, dịu dàng hỏi:
- Mình ốm hả?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.