CÔN LUÂN - Trang 167

Văn Tĩnh không dám nhìn nàng, né đầu lùi ra sau. Ngọc Linh lại hiểu lầm:
- Ngốc quá! Em thích là thích chính con người mình, dù mình có là Hoài
An vương hay không, tình cảm của em với mình vẫn không thay đổi.
- Nhưng… nhưng cô là người Mông Cổ! – Văn Tĩnh căm uất bảo – Đêm
qua, cha ta đã chết dưới tay người Mông Cổ các ngươi, ta… ta không thể
thích cô được nữa. – Câu cuối này, gã buông ra hết sức khó khăn.
Ngọc Linh sững sờ:
- Em là em, người ta là người ta…
- Cô từ bỏ sư huynh được chăng? – Văn Tĩnh cười nhạt – Cô từ bỏ sư phụ
được chăng?
Ngọc Linh nghe vậy, bất giác ngẩn người.
- Em… em không biết nữa. – Nàng lẩm bẩm.
Văn Tĩnh vùng bước lên, hung dữ nhìn nàng:
- Cô có chịu bỏ sư huynh không, có chịu bỏ sư phụ không?
Trước bộ dạng dữ dằn của gã, Ngọc Linh cảm thấy tủi thân vô cùng. Chẳng
biết làm thế nào, thình lình nàng giậm chân bảo:
- Em bỏ hay không là việc của em, mình đừng có giở cái kiểu hung hăng ấy
ra ép em, em… em sẽ cho một trận đấy!
- Được, được lắm! – Văn Tĩnh tái mặt, lùi ba bước, run giọng bảo – Tôi
chẳng qua chỉ là một thằng nhà quê nghèo khổ, còn cô là đồ đệ, là sư muội
của bao nhiêu nhân vật tai to mặt lớn, tôi nào dám ép cô. Coi như tôi chưa
nói gì cả, cô… cũng hãy coi như chưa hề quen tôi… - Mắt đỏ hoe, gã quay
đầu lấy tấm Cửu Long ngọc lệnh bên thắt lưng Bạch Phác, nắm đến nóng
sực trong tay, hai giọt nước mắt nhỏ xuống tấm áo lốm đốm máu của Bạch
Phác.
- Khốn kiếp! Ngươi… ngươi thật vô lý! – Ngọc Linh không kìm nổi, lệ
tuôn ròng ròng như chuỗi hạt đứt dây.
Văn Tĩnh ngửng mặt lên, không nhìn nàng, bước vùn vụt ra khỏi chùa.
- Đồ khốn – Ngọc Linh cuống quýt, muốn níu gã lại nhưng cảm thấy có
phần không ổn, bèn gọi – Mình đi đâu đấy?
Văn Tĩnh cứ lẳng lặng bước, bỗng một bóng người lạng tới trước mặt.
Ngọc Linh đứng đó, giàn giụa nước mắt nhìn gã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.