CÔN LUÂN - Trang 216

đường:
- Đi đâu? – rồi giơ tay cản. Hai người xô vào nhau, không rõ Văn Tĩnh
dùng thủ pháp gì, chỉ thấy thiếu niên nọ lộn nhào trở lại, mặt đỏ lựng như
uống rượu, đứng loạng choạng không vững. Cận Phi lao lên đỡ, vừa chạm
vào người cậu bé đã thấy lực đạo ùn ùn đổ sang, cũng may hạ bàn của y
khá chắc nên không ngã ra đất, y hãi hùng ngẩng đầu nhìn. Văn Tĩnh đã dắt
vợ bế con đi xa rồi, La Tùng giậm chân kêu khổ:
- Vân công tử, sao cậu lỗ mãng như vậy?
Thiếu niên họ Vân ngây người:
- Hắn ta không phải là đồng bọn của đạo sĩ mặt đen ư?
La Tùng nhìn Hàn Tranh. Hàn Tranh đỏ mặt, ho khan đáp:
- Làm gì có chuyện ấy! Vân công tử hiểu lầm rồi, ông ấy là ân nhân của
Hàn mỗ!
Thiếu niên họ Vân kinh ngạc:
- Ân nhân ư? Thế… thế là thế nào vậy?
Hàn Tranh thở dài, kể vắn tắt đầu đuôi câu chuyện. Cận Phi nghe xong
buồn phiền vô cùng, trừng mắt trách thiếu niên:
- Vân Thù, sao em không hỏi cho rõ ràng trắng đen mà đã xuất thủ bừa bãi?
Vân Thù đỏ mặt, đỏ đến tận mang tai, lúng búng đáp:
- Em, em…
Cận Phi nói:
- Em em cái gì, đuổi theo mau! Nhất định phải tạ lỗi với người ta.
Vân Thù vâng dạ luôn miệng. Đúng lúc ấy, ngoài cửa bỗng có một nhà nho
già lao vù vào, toàn thân ướt đẫm, mặt trắng nhợt, kêu la liên hồi:
- Có ma, có ma!
Chủ quán tức giận:
- Lão Diệp, lão lên cơn gì thế? Có ma! Có ma! Có con ma cái mẹ lão ấy.
Nhà nho ngẩn ra, bỗng khóc ồ ồ:
- Đúng là đã gặp ma mà, ghê lắm! Cho tôi một bát rượu đi, lạnh quá, lạnh
quá!
Chủ quán xua tay gắt:
- Cút cút! Uống mà lười trả, ai dây vào lão cũng xúi quẩy hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.