CÔN LUÂN - Trang 336

phía đối diện. Cô ta tuổi cỡ mười bảy mười tám, da trắng mịn, mặt đẹp
tuyệt, lông mày cong cong, vẻ người sáng sủa thông minh. Cô bé con đi
cùng tuổi còn rất nhỏ, bộ điệu nhút nhát rụt rè, mặt mày xanh xao. Sáu gã
vạm vỡ nọ đứng thành vòng bán nguyệt sau lưng họ, ngăn cách hẳn với
đám đông. Lương Tiêu nghĩ bụng, “Vừa rồi đứa nào chửi mình ấy nhỉ?” Nó
thắc mắc nhìn thiếu nữ, rồi lại nhìn cô bé con.
Gã diễn trò gõ thanh la phèng phèng:
- Tại hạ Trương Tam, người Xuyên trung! Nay mượn con súc sinh lông
vàng này để kiếm ít lộ phí! Xin hãy xem: chỉ nhờ khéo miệng, khỉ mặc áo
quan!
Con khỉ kêu khẹc khẹc, mở hộp lấy ra một tấm áo trào đỏ, vụt một cái
choàng lên mình, mọi người thấy nó tinh nhanh thế thì nhao nhao khen
ngợi.
Trương Tam lại rao:
- Nhờ biết làm thơ, khỉ đội mũ quan!
Con khỉ lắc lư đầu một lúc, lấy điệu bộ văn nhân ngâm ngợi, sau đó nhấc
trong hộp ra một chiếc mũ triều thiên bằng giấy bồi, chụp lên đầu mình.
Mọi người lại rào rào hoan hô. Trương Tam tiếp tục:
- Nhờ tài dập đầu, khỉ ngồi kiệu lớn!
Gã vừa dứt lời, con khỉ liền quỳ mọp xuống, khấu đầu lia lịa, sau đó lôi ra
một cái kiệu giấy không có đáy, trùm vào quanh hông đi nghênh ngang.
Không khí bỗng lặng như tờ. Cô thiếu nữ áo trắng bật reo, giọng lanh lảnh:
- Hay lắm!
Lương Tiêu nghe quen tai, nhủ bụng, “A chính ả này chửi mình!” Nó định
đi sang gây sự, nhưng con khỉ diễn trò hay quá, nó không sao rời mắt được.
Trương Tam gõ thanh la:
- Sói phương bắc tràn xuống, khỉ lĩnh ấn tướng quân!
Con khỉ giơ một ngọn thương lên múa may loạn xị. Trương Tam hô:
- Bất lực lại vô mưu, thua chạy ba ngàn dặm!
Con khỉ lập tức quẳng thương đi, lăn lộn lung tung dưới đất, giả bộ như bỏ
trốn. Trương Tam lại tiếp:
- Gặp giặc lệ như mưa, tình nguyện làm nô bộc!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.