CÔN LUÂN - Trang 347

Tần Bá Phù nổi giận:
- Thằng trời đánh thánh vật! Mày còn làm bộ hung hăng nữa cơ đấy, xong y
vả cho nó một cái bạt tai, giật con chó ra đưa cho cô bé con. Cô bé nhẹ
nhàng ôm lấy, vuốt ve cái cổ nhem nhuốc của Bạch Si nhi. Con chó lim
dim đôi mắt vẻ khoan khoái. Lương Tiêu ngứa mắt, ức quá ứa lệ làu nhàu,
“Chó chết, không có tí nghĩa tình nào…” trong lúc ấy, Tần Bá Phù đẩy tuốt
nó về Thiên Cơ biệt phủ.
Lão bộc đã được giải huyệt, siết nắm tay gườm gườm nhìn Lương Tiêu.
Thằng bé biết không tránh được đòn roi, dứt khoát lau khô nước mắt, ngẩng
đầu ưỡn ngực bước, trong lòng quả quyết, “Đánh chết ta cũng không cúi
đầu.” Dáng điệu ương ngạnh ấy khiến lão bộc càng thêm tức giận, lão nuốt
nước bọt đánh ực, hậm hực nói:
- Uyên thiếu chủ! Thằng này không được dạy dỗ cẩn thận, xin thiếu chủ hạ
lệnh để thuộc hạ nện cho nó một trận!
Người đàn ông trung niên xua tay cười:
- Thôi nào, lão tuổi tác thế rồi, hà tất đánh đồng mình với lũ trẻ con!
Y vừa dứt lời, lập tức có người cất giọng lanh lảnh:
- Phải đánh! Đánh cho chết đi mới được!
Thiếu nữ áo trắng xông vào, theo sau là bọn tuỳ tùng. Cô túm lấy Lương
Tiêu, rồi ngay lập tức rảy nó ra, nhìn dầu mỡ dính trên tay mình, cau mày
nói:
- Thằng ôn con, bẩn khiếp!
Lương Tiêu cười nhạt, thiếu nữ nhác thấy bộ dạng lì lợm đó càng thêm cáu
kỉnh:
- Đồ súc sinh, muốn ăn đòn ư?
Lương Tiêu không chịu kém cạnh, gân cổ cãi:
- Mụ giặc cái, chính ngươi muốn ăn đòn ấy!
Thiếu nữ biến hẳn sắc mặt, vung tay lên, nhưng được nửa chừng lại hạ
xuống, trừng mắt nhìn thằng bé:
- Nếu không phải vì đang ở trước mặt anh ta… hừ… sau này ngươi không
được phép gọi ta là giặc… gì gì đó nữa, nếu không ta tát cho vỡ mồm!
Lương Tiêu trả đũa:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.