CÔN LUÂN - Trang 348

- Ngươi chửi ta trước mà!
Thiếu nữ nghiêm mặt toan mắng tiếp, cô bé con đã chen vào:
- Đúng, cô mắng họ trước!
Thiếu nữ lườm cô bé:
- Giỏi nhỉ, Hiểu Sương ăn cây táo rào cây sung, lại đi giúp người ngoài cơ
đấy, rồi cô đỏ mặt, hừ khẽ, ai bảo nó ấy… ấy… xuống hồ. Xong nhớ đến
những hành động tinh nghịch của Lương Tiêu, cô không nhịn được cười
gập cả bụng.
Lương Tiêu nhìn cô gái thoắt giận thoắt vui, rất lấy làm thắc mắc, lẩm bẩm,
“Có gì đáng cười đâu, ngươi chửi người ta trước mà!”
Thiếu nữ nguôi giận, cười bảo:
- Thôi được, coi như ta sai! Ta đền cho ngươi vậy, nhưng từ rày không
được gọi ta là giặc… gì đó nữa nhé, ta có tên tuổi đàng hoàng, tên ta là Hoa
Mộ Dung. Ngươi tên gì, bảo cho ta biết, ta không gọi ngươi là súc sinh
nữa!
Hoa Mộ Dung ác khẩu nhưng không ác tâm, hỉ nộ đều qua nhanh. Lương
Tiêu thấy đối phương xuống thang, nghĩ bụng, “Vừa rồi đạo sĩ phóng sào
trượt ta, cũng là nhờ cô ả trợ giúp. Hừ, tạm thời không chành choẹ với họ
nữa!” Vì vậy nó thành thực đáp:
- Ta tên Lương Tiêu!
Hoa Mộ Dung lặp lại:
- Lương Tiêu! Tên quái nhỉ!
Lương Tiêu đâm quạu:
- Không thích thì thôi! Ai khiến ngươi gọi!
Mọi người tủm tỉm cười. Tần Bá Phù nhác thấy cô bé con chừng như muốn
nói, nhưng dút dát không dám mở lời, bèn hỏi:
- Sương à, con định nói gì ư?
Cô bé đỏ lựng mặt, lí nhí:
- Con… con có thể nói cho Lương Tiêu biết tên con không?
Lương Tiêu trố mắt nhìn cô, chẳng hiểu ra làm sao, “Ngươi nói tên làm gì,
lão tử đâu có thích nghe?”
Tần Bá Phù cười đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.