CÔN LUÂN - Trang 381

cho thằng bé, dặn, loại trắng thì xoa ngoài, loại đen để uống.
Lương Tiêu sờ nắn, nhận ra là hai cái lọ ngọc, bèn lấy ra một cái, chĩa
miệng lọ về phía Thoát Hoan bảo:
- Không tin được cái giống mũi trâu nhà ngươi. Cứ cho hắn uống thử hai
viên xem thế nào.
Hỏa chân nhân tái mặt la:
- Không, không được! Đấy là phương thuốc dĩ độc trị độc.
Lương Tiêu cười mát:
- Đâu ngươi đưa cái của khỉ U minh độc hỏa kia đây, ta đốt hắn xong rồi
chữa cho hắn.
Hỏa chân nhân nổi giận:
- Bậy.. bậy bạ!
Lương Tiêu mưu mẹo ghê gớm, hành động tàn độc, lập tức vung kiếm
chém một nhát. Thoát Hoan rú lên đau đớn, ngón út đã bị đứt lìa, máu tươm
ra. Lương Tiêu cười hì hì:
- Chặt thêm một bàn tay nữa nào.
Hỏa chân nhân sợ nó cương quyết dứt khoát nói sao làm vậy, vội bảo:
- Thôi thôi, ta đưa! Đoạn miễn cưỡng quẳng sang một cái túi da.
Lương Tiêu bắt lấy, thấy cái túi bên ngoài may bằng da bò chưa thuộc, bên
trong là da dê có gắn mười mấy viên tròn óng ánh bạc, nó hỏi:
- Cách dùng sao đây?
Hỏa chân nhân thoáng ngập ngừng, thấy Lương Tiêu lại hùng hổ muốn
xuất thủ, đành mau chóng nói ra. Lương Tiêu cười cười, nhét cả vào ngực
áo,
- Những món hay hay như vậy, dùng cho con lợn ngu xuẩn này nó phí đi.
Thoát Hoan buột chửi, liền ăn ngay một cái tát, đành câm họng, nhưng
trong lòng vẫn mừng rỡ là chưa bị lửa thiêu.
Lương Tiêu ném túi cẩm cho Hoa Mộ Dung:
- Tên mũi trâu đã đưa đạn bạc cho tôi, chứng tỏ thuốc của nó là đúng.
Hoa Mộ Dung thầm khen thằng bé suy nghĩ chu đáo, nhưng ngoài mặt thì
trừng trợn bảo:
- Ngươi đa nghi quá!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.