CÔN LUÂN - Trang 383

đường, bèn nắm tóc Thoát Hoan lôi ra đằng ấy. Không ai hiểu nó định làm
gì, thình lình thằng bé huơ kiếm lên, chém đứt sạch gân chân của ba trong
bốn con. Ba tên kia bàng hoàng sực hiểu, thì ra Lương Tiêu sợ bọn chúng
phi ngựa đuổi theo cỗ xe, nên cố ý nán lại hủy hoại mấy con ngựa, trì hoãn
thời gian, tên nào tên nấy thầm chửi nó là quân gian trá. Hỏa chân nhân liếc
nhìn thanh trường kiếm của Lương Tiêu, bỗng tái mặt kêu:
- Thằng lỏi, mày lấy đâu ra thanh kiếm đó?
Lương Tiêu cười:
- Nhặt được!
Hỏa chân nhân trợn trắng mắt quát:
- Nhặt được ở đâu?
Lương Tiêu bĩu môi:
- Can hệ gì đến ngươi!
Hỏa chân nhân gằn giọng:
- Thanh Huyễn Nguyên kia vốn dĩ là của bần đạo! Bần đạo sai bốn đại đệ
tử xuống nam làm chút việc và cho chúng mượn thanh kiếm ấy. Ai ngờ bốn
đứa đi mà không đứa nào trở về… Hắn trừng mắt nhìn Lương Tiêu như
muốn ăn tươi nuốt sống thằng bé.
Lương Tiêu liếc chuôi kiếm, quả nhiên thấy khảm vàng hai chữ uốn éo quái
dị, chữ đó thì nó trông thấy lâu rồi, nhưng không đọc được thể cổ triện, nay
nghe Hỏa chân nhân nói mới gắng gượng nhận ra được chữ “nguyên”, bụng
bảo dạ, “Thì ra hắn là đồng bọn với đám mũi trâu xấu xa kia, hừ! Ta không
đời nào kể thật sự tình.”
Thằng bé giằng co với bốn tên xấu xa một lúc lâu lâu, ước tính thời gian thì
nhà họ Hoa chắc đã đi được khá xa rồi, nó bèn dắt ngựa, lôi Thoát Hoan đi
thêm hơn hai mươi trượng, định bụng trước lúc bỏ đi sẽ chém chết tên khốn
kiếp này, nhưng nhớ tới lời Hoa Thanh Uyên thì không sao xuống tay được.
Nó thầm giận mình vô dụng, bèn phũ phàng dận Thoát Hoan một cái, rảy
hắn xuống đất, xong ôm con chó phóng lên yên, vung kiếm quật vào mông
ngựa. Tuấn mã bị đau, tung vó phóng đi như bay.
Lương Tiêu phi được hơn một dặm, chợt nghe có tiếng động bèn ngoái lại
nhìn, tức thì kinh hoàng táng đởm. A Than và Hỏa chân nhân đang đuổi tới

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.