CÔN LUÂN - Trang 54

“Bé gái?” Công Dương Vũ nghiêm mặt: “Có thứ bé gái nào chặt chân
người bừa bãi không?”
Nhìn nho sinh đổi sắc mặt, thiếu nữ lạnh người, nhưng vẫn cãi bướng: “Thế
thì sao? Ai bảo gã đánh không lại ta?”
“Thì thế, ngươi cũng đánh không lại ta!” Công Dương Vũ cười nhạt: “Xem
ra ta có thể lấy một cái gì đó trên người ngươi.”
Thiếu nữ cứng họng, một hồi lâu mới nói: “Đằng nào cũng thua rồi, ngươi
thích làm gì thì làm!”
Trước bộ dạng anh hùng ấy, Công Dương Vũ quyết dạy cho cô ta một bài
học, mỉm cười bảo Văn Tĩnh: “Nhặt ngọn đao lại đây.”
Tưởng y động thủ thật, Văn Tĩnh cả kinh hỏi: “Ông định chặt chỗ nào của
cô ấy?”
“Con bé này có cái miệng đanh đá, đương nhiên phải cắt vật trong miệng
nó.” Công Dương Vũ cười: “Ngươi ăn món lưỡi lợn bao giờ chưa?”
“Ăn rồi.” Văn Tĩnh thật thà đáp.
“Ngon không?”
“Ngon.”
“Nghe nói lưỡi con gái vừa mềm vừa trơn, nhất định còn ngon hơn lưỡi
lợn.” Công Dương Vũ nói: “Ta định cắt lưỡi nó nhắm rượu, thưởng thức
mùi vị của cái thứ lắt léo không xương ấy xem sao.”

“Phì.” Cô gái nổi giận: “Ngươi mới là đồ con lợn, sao không cắt lưỡi mụ vợ
mà nhắm rượu?”

Công Dương Vũ lấy đoản đao từ tay Văn Tĩnh, vẩy một cái cho ráo nước:
“Cứ chửi đi, đằng nào ngươi cũng không chửi được lâu nữa.” rồi trỏ thẳng
đao vào miệng thiếu nữ. Cô gái nhìn mũi đao loang loáng, sợ hãi vô cùng,
nhảy dựng lên, ngoắt đầu chạy trốn. Công Dương Vũ tiến lên một bước,
nắm lấy huyệt Chí dương trên lưng cô ta, bắt xoay lại, bảo: “Ngoan ngoãn
há miệng ra cho khỏi đau đớn nhiều.”

Thiếu nữ tất nhiên không nghe, cắn răng thật chặt. Nghĩ tới việc mất lưỡi,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.