CÔN LUÂN - Trang 55

cả đời làm một kẻ câm, cô ta bất giác nhắm chặt mắt lại, lệ tuôn ròng ròng.
Văn Tĩnh trông thấy động lòng, nhưng không biết nên nói gì, bỗng quỳ sụp
xuống trước mặt Công Dương Vũ.
Công Dương Vũ ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”
Văn Tĩnh không nói được ngọn ngành, chỉ dập đầu lia lịa. Thiếu nữ chưa
thấy động tĩnh gì, mở mắt, ngây người nhìn gã thiếu niên.
Công Dương Vũ hỏi: “Ngươi muốn nói gì? Cứ nói đi.”
Văn Tĩnh định nói, nhưng vừa mở miệng, lại không biết nên nói thế nào.
Thiếu nữ thầm nghĩ: “Ta chưa câm, thằng nhóc này đã câm rồi, thực là kỳ
lạ.”
Công Dương Vũ nhạy bén, nhìn nét mặt đã đoán được ít nhiều, cười hỏi:
“Ngươi muốn ta tha con ranh này phải không?”

Văn Tĩnh ngẩn người, đỏ mặt gật đầu. Công Dương Vũ lắc đầu bảo: “Vừa
rồi không nhờ chiếc giày của ta, chân ngươi đã bị ném cho chó ăn rồi. Con
ranh này độc ác như thế, vì sao ngươi còn van xin giúp nó?”

Văn Tĩnh nghe hỏi, trố mắt, không biết nói sao, lại dập đầu binh binh. Công
Dương Vũ đảo mắt cười: “Ngươi khăng khăng bảo vệ như thế, cũng được,
ta không cắt lưỡi ả nữa, tặng ả làm vợ ngươi vậy?”

Câu nói chẳng khác nào sấm nổ giữa trời xanh. Văn Tĩnh cảm thấy như có
mười hai con cóc nhét đầy trong miệng, nghĩ bụng tất cả những lời bông
đùa hoang đường nhất đời cũng không vô lý như câu ấy được.

Thiếu nữ nhợt mặt, chuyện này còn khó chịu hơi bị cắt lưỡi hàng ngàn hàng
vạn lần, bèn thét to: “Tên ăn mày, cắt lưỡi tao đi, tao không đời nào làm vợ
thằng ranh thối tha ấy!”

Công Dương Vũ cười bảo: “Ta thấy gã mặt mũi ngay ngắn, chưa chắc
không xứng với ngươi.”
“Cái thằng võ công đội sổ hạng bốn thiên hạ mà làm chồng ta!” Thiếu nữ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.