CÔN LUÂN - Trang 547

nghiêm.
Hoa Thanh Uyên dẫn hai người đến bàn đầu tiên, lệnh cho gia nhân lấy ghế
cho hai người ngồi xuống. Lương Tiêu thấy phần lớn người trẻ tuổi đều
phải đứng, người ngồi toàn là những lão nhân lớn tuổi đáng kính, thâm tâm
cảm thấy nếu ngồi thì quả thật không hợp lẽ, liền nói:
- Hoa đại thúc, cháu còn nhỏ, đứng một chút không sao đâu.
Hoa Thanh Uyên không ngờ hắn thay đổi thành một kẻ hiểu sự như vậy,
trong lòng ngạc nhiên, bất giác cười nói:
- Được lắm, nghe cháu nói như vậy, Hoa đại thúc thật hoan hỉ!
Vỗ vỗ lên vai hắn, quay người đi về phía bên phải Hoa Vô Xuy.
Lương Tiêu nhập vào đám đông, chen đến đứng cạnh một thiếu niên trông
có vẻ vui tính. Không lâu sau, chiếc đồng hồ nước Ba Tư kêu một tiếng,
tiếng nói chuyện liền nhỏ dần rồi trở nên yên tĩnh. Hoa Vô Xuy gật đầu,
liền thấy lão già họ Minh từ từ đứng dậy, một tay vuốt râu, cất giọng ngân
vang ngâm:
- Cao cầm danh chi hữu tiền văn,
Cô dẫn viên hàng dạ chánh phân;
Nhất lệ tiện kinh liêu quyết phá,
Diệc vô nhàn ý đáo thanh vân.
(Tạm dịch:
Chim cao tên đã từng nghe tới
Nửa đêm cô độc vươn dài cổ
Một tiếng kêu vang phá hư không
Ý chí bay lên tới mây xanh)
Giọng ngâm thư thái chậm rãi nhưng trong sáng khoáng đạt, Tê Nguyệt
Cốc lớn như thế mà cũng có tiếng vọng lại. Vừa ngâm xong, Tả Nguyên
cũng đứng dậy, trường thanh cùng hòa:
- Thụy khinh toản giác tùng hoa đọa,
Vũ bãi nhàn thính giản thủy lưu.
Vũ dực quang minh khi tích tuyết,
Phong thần sái lạc chiêm cao thu.
(Tạm dịch:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.