CÔN LUÂN - Trang 548

Lúc ngủ vẫn biết hoa tùng rơi,
Trong mưa vẫn nghe tiếng suối chảy.
Lông cánh trắng đẹp như tuyết tụ,
Dạo theo thần gió ngắm mùa thu.)

Tiếng ngâm nhỏ dần, lại nghe Đồng Chú tiếp lời:
- Từ hương viễn cách hoa đình thủy,
Trục ngã lai tê câu lĩnh cân.
Tàm quý đạo lương trường bất bão,
Vị tằng hồi nhãn hướng kê quần.
(Tạm dịch:
Rời quê Hoa Đình Thủy xa xôi
Đuổi ta đến đậu (ở) Câu Lĩnh Vân
Tự thẹn (lúa)gié (lúa)mạch thường không đủ (no)
Chưa từng (phải) quay đầu nhìn đàn gà)
Tần Bá Phù cười nhẹ, đứng dậy hòa theo:
- Hữu sí đê thùy tả hĩnh thương,
Khả liên phong mạo thậm ngang tàng.
Diệc tri bạch nhật thanh thiên hảo,
Vị yếu cao phi thả dưỡng sang.
(Tạm dịch:
Cánh phải rũ xuống, chân trái đau
Yếu ớt (nhưng) ngang tàng thật đáng thương
Đã biết hôm nay trời xanh thẳm
Dẫu muốn bay cao (lại) phải dưỡng thương)
Tu Cốc cười ha ha nói:
- Bài thơ đó của Tần lão đệ tuy nói về con hạc bị bệnh nhưng đã biến đổi
được không khí tang thương.
Trầm tư một chút rồi vuốt râu đọc:
- Ô diên tranh thực tước tranh khoa,
Độc lập trì biên phong tuyết đa.
Tận nhật đạp băng kiều nhất túc,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.