CÔN LUÂN - Trang 711

Phượng ca

Côn Luân

Dịch thuật: Các nhà tài trợ

Hồi 6

Sở Uyển cười nhạt nói:
- Cô ta đã lấy trộm báu vật chấn trang của nhà chúng ta.
Lương Tiêu nói:
- Bảo vật gì vậy?
Sở Uyển có chút hoài nghi nói:
- Nữ tặc không cho ngươi biết sao? Ừm, cái này… không thể nói cho ngươi
được.
Lương Tiêu nhớ ra những lời người phụ nữ áo vàng nói ở bờ sông Vận Hà,
liền buột miệng nói:
- Là Thuần dương thiết hạp sao?
Sở Uyển ối chà một tiếng, thất kinh nói:
- Tiểu tặc, sao ngươi biết được? Chiếc hộp... chiếc hộp đó đang ở trong tay
ngươi ư?
Lương Tiêu chỉ cảm thấy vui mừng như điên cuồng: “Cái này gọi là đi rách
đế giày không tìm thấy, giành được lại không tốn chút sức lực, ông trời
giao chiếc hộp sắt đó rơi vào tay ta.” Sở Uyển thấy Lương Tiêu tươi cười
càng chắc mẩm chiếc hộp sắt đang nằm trong tay hắn, nghĩ thầm: “Nhất
định phải tìm cách lừa hắn ta giao chiếc hộp ra mới được.” Liền cười nhạt
nói:
- Thế cũng đã đành, lúc nữ tặc này chạy trốn còn giết ba người làm vườn
của Thiên Hương sơn trang, đốt cháy một vườn hoa lớn của Tam thúc công.
Hừ, nghe nói cô ta dọc đường còn ăn trộm của các quan lại phú hộ, ngay cả
nội cung của hoàng đế cũng bị cô ta ăn trộm không ít bảo bối. Đáng ghét
nhất chính là mỗi lần cô ta ăn trộm xong đều để lại cái tên “Thiên Sơn Liễu
Oanh Oanh”, thật là điên cuồng quá mức.
Lương Tiêu thầm nghĩ: “Thì ra tặc nha đầu này tên là Liễu Oanh Oanh” rồi
chỉ mỉm cười nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.