CÔN LUÂN - Trang 739

Lương Tiêu ngạc nhiên nói:
- Thế cái vòng đó là cái gì?
Cửu Như đáp:
- Hoà thượng không nói được. Nếu như nói ra thì đó là công phu của hoà
thượng chứ chẳng phải là công phu của ngươi rồi. Cảnh giới của võ đạo
như trăng sáng trên trời, thuỷ ngân dưới đất chẳng đâu không có, thuận
theo tự nhiên. Những lời hoà thượng nói hôm nay chẳng qua chỉ là trồng
xuống một hạt bồ đề, còn nở ra vạn đoá hoa bát nhã, hà hà, lại chẳng phải
là việc của hoà thượng nữa!
Cửu Như chính là người lỗi lạc trong thiền lâm, mọi lời nói hành động đều
ẩn chứa thiền cơ, nghiên cứu đạo thiền không chú trọng đường lối xưa cũ.
Cho dù là đạo lý của Phật Tổ ở Tây Thiên thì cũng những thứ đã lỗi thời
chẳng đủ dùng, chỉ có vượt trên cả Phật Tổ mới thực sự là có bản lĩnh. Vì
vậy trong võ công cũng ra sức mong màu xanh sinh ra từ màu lam, tự sáng
tạo ra cảnh giới mới. Đây thực sự là đại trí tuệ rung chuyển trời đất, Lương
Tiêu trong lúc ngắn ngủi sao có thể hiểu rõ được, nhất thời cứ chống cằm
suy nghĩ. Liễu Oanh Oanh uống hết ngụm rượu, cười khanh khách nói:
- Hoà thượng à, ông nói cảnh giới thế này, cảnh giới thế nọ, vậy tôi hỏi ông,
ông là cái cảnh giới gì?
Cửu Như cười mỉm, nói:
- Cảnh giới của lão hoà thượng à?
Lão cầm hồ lô rượu, uống một ngụm lớn rồi bỗng nhiên gõ gậy xuống đất,
sang sảng nói:
- Gậy đánh khắp mười phương thế giới, há miệng thổi vỡ cổng trời, đưa tay
khuấy động cả biển Đông, chà! một cước đá đổ núi Tu Di!
Liễu Oanh Oanh lúc này cũng đã có mấy phần say, nghe thấy những lời đó
thì che miệng cười nói:
- Nhìn lão quỷ đầu to nhà ông, tôi thấy là ông nói khoác thì có.
Cửu Như vỗ tay cười nói:
- Hay cho câu nói khoác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.