CÔN LUÂN - Trang 740

Phượng ca

Côn Luân

Dịch thuật: Các nhà tài trợ

Hồi 4

Lão còn chưa dứt lời thì ngoài cửa cũng có người nói:
- Hay cho câu nói khoác.
Cửu Như ha ha cười nói:
- Con sâu nói leo, ngươi đã đến rồi!
Người kia nói:
- Lão già nghiện rượu, ta đã đến đây!
Cửu Như phì một tiếng, gõ xuống đất hát:
- Hồ ly hoang học sư tử gầm, Hoàng Hà chín khúc sông ngừng chảy, trên
trời dưới đất tuyết ngập tràn, Nhị Lang chết cóng gọi Thiên Cẩu.
Người kia cười đắc ý, cũng hát:
- Trời đất mênh mang như tất cả, quay đầu nhìn lại biến thành không, bốn
chân giẫm nát ngói lưu ly, hồ ly nhảy vào trong hang sư tử.
Tiếng hát chưa dứt, một ông lão áo đen mũ cao phất tay áo, mặt trắng như
ngọc, râu đen như mực, mắt phượng mày dài, hình dáng khác người.. Liễu
Oanh Oanh nhìn cũng động lòng, thầm nghĩ: “Người này hồi trẻ chắc chắn
là một nhân vật rất anh tuấn”. Rồi liếc Lương Tiêu, bất giác mỉm cười: “So
với tiểu sắc quỷ này thì đẹp trai hơn nhiều. Nhưng không hiểu sao mình
vẫn cảm thấy tiểu sắc quỷ dễ coi hơn, toàn làm cho người ta vui vẻ.” Lương
Tiêu thấy cô chằm chằm nhìn mình, vẻ mặt cổ quái thì chợt thấy toàn thân
rung động, trong lòng suy đoán loạn xạ: “Cô ta nhìn ta như thế, là trên mặt
ta có vết bẩn hay là có việc gì đó không ổn?”
Lại nghe Cửu Như nhổ nước bọt, nói:
- Sao lại không phải là “Sư tử nhảy vào hang hồ ly” chứ? Lão sắc quỷ,
ngươi quen làm hồ ly rồi, sửa cũng không được ư?
Ba chữ “Lão sắc quỷ” nói ra đột ngột khiến Lương, Liễu hai người đều cảm
thấy kinh ngạc. Ông lão mũ cao kia chỉ cười khẽ nói:
- Gầm thét bốn phía, chém giết mười phướng là cảnh giới của hoà thượng
ngươi, Sở mỗ đây thân mình còn lo chẳng xong, sao làm nổi sư tử chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.