CÔN LUÂN - Trang 786

Hải Vũ cậy thân phận của mình, không muốn đấu với Lương Tiêu, nói như
thế là muốn ép hắn thấy khó mà bỏ cuộc.
Lương Tiêu đang do dự chưa quyết thì chợt nghe Liễu Oanh Oanh nói:
- Họ Thích kia, nếu như anh ta thua thì ta sẽ đem con ngựa Yên Chi cho
ngươi.
Lương Tiêu trong lòng chấn động mạnh, Thích Hải Vũ thì mừng rỡ ra mặt,
chỉ sợ đối phương hối hận đổi ý nên vội vàng tiếp lời nói:
- Nói thật không vậy?
Liễu Oanh Oanh quả quyết nói:
- Quyết không hối hận.
Lương Tiêu quay đầu nhìn lại thì chỉ thấy cô mím chặt môi, hai mắt lấp
lánh, thấy Lương Tiêu nhìn tới chỉ hừ khẽ một tiếng rồi hậm hực quay mặt
đi. Lương Tiêu không biết vì sao đột nhiên cô lại biến thành lạnh nhạt với
mình như vậy, trong lòng lo lắng không yên, lại sợ nếu như mình thua, cô
mất đi con ngựa yêu quý thì sẽ càng đau khổ. Nếu làm cho cô đau khổ thì
mình sống trên đời này còn có hứng thú gì nữa? Trong chớp mắt, một cảm
giác bi hùng hào khí nổi lên trong lòng, hắn cười lớn nói:
- Quyết định như vậy đi, nhưng cách đấu do tôi đưa ra.
Thích Hải Vũ cười nói:
- Cách đấu gì? Đấu quyền cước cũng được, nội công cũng được, kể cả binh
đao ám khí Thích mỗ đều chấp nhận hết.
Lương Tiêu bật cười nói:
- Không cần như thế, đã nói đấu khinh công là đấu khinh công, chỉ là chạy
đường dài mất nhiều thời gian quá, chúng ta đấu ngay tại đây thôi.
Thích Hải Vũ bình sinh thích nhất những bảo bối quý hiếm, lúc này đã
muốn có con ngựa thần Yên Chi nên cũng muốn đánh nhanh thắng nhanh,
lập tức thầm nghĩ: “Với tên nhãi miệng còn hơi sữa nhà ngươi thì lão tử
trong vòng hai bước là có thể tóm được, chạy đường dài cũng bằng thừa.”
Bèn đáp:
- Được, cứ theo ý ngươi.
Lương Tiêu bước tới trước đống que gỗ kia, quay lưng lại với đám đông,
chọn ra bốn mươi lăm cây gậy gỗ, cắm từng cây một trên mặt đất, chớp mắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.