CON MẮT THẦN OSIRIS - Trang 110

tôi liền bước qua đường, cằm hếch lên, đôi mắt xanh dương quan sát tôi
qua cặp kính.

“Tôi tự hỏi liệu anh có thể giúp tôi không?” Ông ta nói với một cái cúi

chào lịch sự, “Tôi muốn tới gặp một người quen nhưng lại quên mất địa chỉ
nhà ông ta. Ông ấy ở một khu phố nào đấy, nhưng hiện giờ tôi không nhớ
ra tên của nó. Tên bạn tôi là Bellingham. Chắc anh cũng biết chớ? Các bác
sĩ thường quen biết rộng mà.”

“Có phải ông đang muốn nói tới ông Godfrey Bellingham?”

“À! Vậy anh cũng biết ông ấy, tôi đến đây cũng không đến nỗi vô ích rồi.

Chắc hẳn ông ta là bệnh nhân của anh?”

“Một bệnh nhân và cũng là một người bạn. Địa chỉ nhà ông ta là số 49

khu Nevill.”

“Cảm ơn, cảm ơn anh! Mà, vì anh là bạn của ông ấy, anh cho tôi biết

luôn giờ giấc sinh hoạt ở đó được chứ? Tôi không định và cũng không
muốn tới thăm trúng cái giờ trái khoáy của họ. Ông Bellingham thường ăn
tối vào lúc mấy giờ? Tôi có thể qua ngay bây giờ được không?”

“Thông thường vào buổi tối tôi đến đó muộn hơn một chút, khoảng tám

rưỡi, lúc ấy họ đã dùng bữa xong.”

“À, vậy là tám rưỡi tối? Thế thì có lẽ tôi nên đi dạo chờ tới lúc đó vậy.

Tôi không muốn làm phiền họ.”

“Ông có muốn vào đây hút một điếu thuốc trong khi chờ đợi không? Nếu

thế, tôi có thể đi cùng và chỉ cho ông đích xác căn nhà đó.”

“Anh thật tử tế!” Ông bạn mới quen của tôi nhìn tò mò qua cặp kính,

“Tôi cũng muốn ngồi chờ hơn, đi lang thang ngoài đường khổ bỏ xừ, mà
tôi cũng không có thời gian để về văn phòng của mình ở Lincoln’s Inn
nữa.”

“Ủa?” Tôi vừa hỏi vừa dẫn ông ta vào căn phòng mà bà Oman vừa rời đi

lúc nãy, “Ông là Jellicoe?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.