CON MẮT THẦN OSIRIS - Trang 111

Ông ta xoay thẳng cặp kính lại phía tôi, nhìn chằm chặp với vẻ nghi ngờ,

“Điều gì khiến anh nghĩ tôi là Jellicoe?” Ông ta hỏi.

“Ồ, chỉ là vì ông sống ở Lincoln’s Inn.”

“Ha! Tôi hiểu rồi. Tôi sống ở Lincoln’s Inn, ông Jellicoe cũng sống ở

Lincoln’s Inn, và vì thế tôi là Jellicoe. Ha ha! Thật là một lối suy luận tồi,
nhưng lại đưa đến kết luận chính xác. Phải, tôi chính là Jellicoe. Anh biết gì
về tôi nào?”

“Rất ít, ngoại trừ việc ông là cố vấn của ông John Bellingham quá cố.”

“Cái câu ‘John Bellingham quá cố’ ấy… Này, làm sao anh biết ông John

Bellingham đã quá cố?”

“Thực ra thì tôi không biết, chỉ là tôi hiểu khá rõ chính ông cũng nghĩ

như thế.”

“Anh hiểu được cơ à? Từ ai mà anh ‘hiểu’ được cái đó? Từ Godfrey

Bellingham hay sao? Hừm… Làm sao ông ta biết được tôi nghĩ gì? Tôi
chưa từng nói với ông ta điều gì tương tự. Tùy tiện nói về những suy nghĩ
của người khác là một việc rất nguy hiểm đấy, anh bạn à.”

“Nghĩa là ông cho rằng John Bellingham vẫn còn sống?”

“Thật không? Ai nói thế nhỉ? Không phải tôi nhé.”

“Nhưng hẳn ông ta phải còn sống hoặc đã chết...?”

“Về cái đó thì...” Ông Jellicoe ngập ngừng, “Tôi lại hoàn toàn đồng ý với

anh. Anh vừa khẳng định một sự thật không thể chối cãi.”

“Nhưng không lấy gì làm hữu ích.” Tôi bật cười.

“Những sự thật không thể chối cãi thường thế.” Ông ta vặn lại, “Chúng

cứ chung chung. Thực ra, tôi dám khẳng định rằng mức độ đúng đắn của
một mệnh đề phụ thuộc trực tiếp vào tính chung chung của nó.”

“Tôi hiểu.” Tôi đáp lời ông ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.