CON MẮT THẦN OSIRIS - Trang 117

“Dĩ nhiên là không.” Tôi thừa nhận, “Nhưng còn một điểm nữa mà ông

sẽ thấy đáng chú ý hơn. Mảnh thi thể đầu tiên được tìm thấy ở Sidcup,
Sidcup lại ở gần Eltham, và Eltham chính là nơi mà ông Bellingham được
nhìn thấy là vẫn còn sống lần cuối cùng.”

Ông Jellicoe lắc đầu, “Có vẻ anh đã nhầm lẫn thứ tự phi tang cái xác với

thứ tự người ta khám phá ra nó rồi. Có bằng chứng nào cho thấy những
mảnh thi thể được tìm thấy ở Sidcup đã bị phi tang trước các mảnh khác
chứ?”

“Tôi không biết bằng chứng nào như thế cả.” Tôi thừa nhận.

“Vậy thì tôi cũng hiểu anh dùng cách nào để giải thích rằng kẻ đó đã bắt

đầu từ Eltham?”

Khi suy nghĩ kỹ, phải thú thật là tôi chẳng có bằng cớ gì ủng hộ cho lập

luận của mình, và sau khi đã bắn đi mũi tên cuối cùng trong cuốn chiến
không cân sức này, tôi thấy đã tới lúc đổi chủ đề.

“Tôi mới đến Viện bảo tàng Anh quốc hôm trước...” Tôi nói, “Đã xem

qua món quà cuối cùng của ông Bellingham cho đất nước. Tất cả cổ vật
được bày biện rất đẹp trong cái tủ kính ở trung tâm.”

“Phải. Tôi rất hài lòng với vị trí mà họ đã chọn để bày bộ sưu tập, hẳn

ông bạn già tội nghiệp của tôi cũng thế. Khi nhìn nó, tôi ước gì ông ta cũng
có thể được chứng kiến. Nhưng biết đâu sẽ một lúc nào đó thôi.”

“Tôi cũng rất hi vọng thế,” Tôi nói, với sự thành thực nhiều hơn mức mà

ông luật sư công nhận, bở lẽ việc John Bellingham trở về sẽ giải quyết rốt
ráo mọi khó khăn cho ông bạn Godfrey của tôi, “Chắc ông cũng rất quan
tâm đến Ai Cập học, phải không?” Tôi hỏi thêm.

“Rất quan tâm là đằng khác.” Ông Jellicoe đáp bằng vẻ phấn khởi mà

không ngờ cái khuôn mặt như gỗ của ông ta có thể trưng ra được. Chủ đề
quay ngược trở lại thời thơ ấu của loài người, nghiên cứu nền văn minh
đáng kính này quả thực vô cùng hấp dẫn, nó được lưu trữ để lưu truyền cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.