CON MẮT THẦN OSIRIS - Trang 159

“Ồ, thật à?” Ông ta cười ranh mãnh, “Tôi cho là mình cũng biết anh làm

gì đấy. Nhưng chúng tôi không thể để đám nhà báo các anh bám đuôi lúc
này được, thế nên mời anh đi cho.”

Tôi nghĩ mình nên nói thẳng ngay lập tức, vì thế dau khi đã giới thiệu

mình là ai, tôi cho ông ta xem giấy phép của cơ quan điều tra, ông ta đọc
với vẻ khó chịu thấy rõ.

“Vậy thì ổn rồi.” Ông ta trả lại tờ giấy cho tôi, “Nhưng nó không cho

phép anh theo dõi công việc của cảnh sát. Bất kì mẩu xương nào chúng tôi
tìm thấy cũng sẽ được chuyển về nhà xác nói anh muốn khám xét bao nhiêu
cũng được, nhưng anh không được ở lại đây theo dõi chúng tôi.”

Tôi không định theo dõi công việc của viên thanh tra, nhưng viên hạ sĩ

cứ cố giữ bí mật đã khiến tôi tò mò. Cảm giác này càng mạnh mẽ hơn bao
giờ hết khi ông thanh tra một mực muốn đuổi tôi đi. Hơn nữa, ông ta đang
nói dở thì cái bơm ngừng lại (phần dáy hồ đầy bùn giờ lộ ra hoàn toàn), lập
tức viên phụ tá liền vớ lấy cái xẻng với vẻ sốt ruột.

“Tôi buộc phải nói với ông, thưa thanh tra.” Tôi cố thuyết phục, “Liệu

ông có muốn để lộ việc mình đã ngăn đại diện hợp pháp của gia đình nạn
nhân tới xác nhận bất kì phát ngôn nào của các ông từ nay về sau hay
không?”

“Ý anh là gì?” Ông ta hỏi.

“Ý tôi là nếu ông tìm được một mẩu xương nào đó được nhận diện là của

ông Bellingham, thông tin đó sẽ mang ý nghĩa quan trọng với gia đình ông
ta hơn bất kì ai khác. Ông biết đấy, hộ đang phải xử lí một bản di chúc rắc
rối và một gia tài rất đáng giá.”

“Tôi không biết việc này, mà cũng chẳng thấy nó có liên quan gì.” Thực

ra về mặt này thì chính tôi cũng thế.” Nhưng nếu anh đã đưa ra lí do như
vậy để quan sát việc tìm kiếm này, chúng tôi không thể ngăn cản được,
miễn là anh không được cản trở chúng tôi, thế thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.