CON MẮT THẦN OSIRIS - Trang 19

rắc rối hay điều tồi tệ nhất. Vấn đề chính là cái thần kinh chết tiệt của tôi.
Giờ tôi nóng tính như quỷ và lại hay lo lắng như một con mèo. Chẳng đêm
nào tôi ngủ ngon giấc.”

Tôi nhớ lại bàn tay run rẩy mà ông ta đã chìa ra trước mặt tôi. Trông ông

ta không giống một người nghiện rượu, nhưng dù sao thì...

“Ông có hút thuốc nhiều không?” Tôi hỏi xã giao.

Ông ta nhìn tôi với ánh mắt ranh mãnh rồi bật cười, “Thật là một cách

vào đề khéo léo, bác sĩ ạ.” Đến đây, ông ta nói, “Không, tôi không hút
thuốc nhiều, mà cũng không uống trà. Tôi thấy anh cứ nhìn bàn tay run rẩy
của tôi ban nãy... Ồ, chẳng sao đâu, tôi không thấy phiền chút nào hết.
Công việc của bác sĩ là bao giờ cũng phải quan sát thật kỹ mà. Nhưng khi
không bực bội, tay tôi cứng cáp như một cây thước vậy, nhưng chỉ cần bị
kích động là cả người tôi lại run lẩy bẩy. Và thực sự tôi vừa mới phải trải
qua một cuộc nói chuyện không lấy làm vui vẻ...”

“Con nghĩ là...” Cô Bellingham xen vào, “Bác sĩ Berkeley đây và cả khu

phố, thực chất đều biết chuyện đó rồi.”

Ông Bellingham bật cười với vẻ ngượng ngập, “Tôi e là mình đã nổi cơn

tanh bành.” Ông nói, “Nhưng từ xưa đến này, lúc nào tôi cũng là người bộc
trực, bác sĩ, và khi nổi giận, tôi luôn nghĩ gì nói nấy... có khi hơi quá thẳng
thừng là khác.”

“Còn to tiếng nữa,” Con gái ông bổ sung, “Cha có biết là bác sĩ Berkeley

đã phải bịt chặt hai tai không?” Đoạn, cô liếc tôi, đôi mắt xám nghiêm nghị
như lóe sáng.

“Cha đã hét tướng lên à?” Ông Bellingham hỏi dù tôi cho là ông ta cũng

chẳng hề hối hận, nhưng sau đó ông nói thêm, “Cha thực sự xin lỗi, con gái
ơi, chuyện đó sẽ không tái diễn nữa. Cha nghĩ đây sẽ là lần cuối cùng
chúng ta gặp quý ông tử tế đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.