CON MẮT THẦN OSIRIS - Trang 20

“Dĩ nhiên là con cũng hy vọng thế,” Cô đáp, “Giờ con sẽ để hai người

nói chuyện riêng với nhau nhé, nếu cần gì thì cứ gọi, con sẽ chờ ở phòng
bên.”

Tôi mở cửa cho cô Bellingham, và khi cô đã ra ngoài sau cái cúi chào

cứng nhắc, tôi ngồi xuống bên giường để tiếp tục khám bệnh. Rõ ràng vụ
tai nạn kia đã góp phần làm tình trạng suy nhược của ông trầm trọng thêm.
Những sự việc xảy ra trước đó không phải mối quan tâm của tôi, mặc dù
ông Bellingham dường như có suy nghĩ trái ngược hẳn, vì ông nói tiếp,
“Vụ tai nạn đó là giọt nước cuối cùng làm tràn ly, anh biết đấy, nó đánh gục
tôi, nhưng tôi vốn đã suy sụp từ lâu rồi. Hai năm qua, tôi đã gặp rất nhiều
khó khăn. Nhưng có lẽ tôi không nên làm phiền anh bằng những chuyện
riêng tư của mình nhỉ?”

“Bất kỳ điều gì liên quan tới tình trạng sức khỏe hiện giờ của ông đều là

điều mà tôi quan tâm, nếu ông không ngại cho tôi biết,” Tôi nói.

“Ngại!” Ông ta kêu lên, “Anh đã từng gặp người bệnh nào không muốn

nói về tình trạng sức khỏe của mình chưa? Chỉ có người nghe là thấy phiền,
bao giờ cũng thế.”

“Chà, thế thì người đang lắng nghe ông đây không thấy phiền đâu.” Tôi

nói.

“Vậy thì...” Ông Bellingham nói, “Tôi sẽ có diễm phúc được bày tỏ với

anh tất cả những vấn đề của mình, thường thì tôi không mấy khi có cơ hội
thổ lộ với một người có trách nhiệm thuộc cùng đẳng cấp thế này. Và tôi
thực sự có nhiều lý do để mà oán trách số phận, hẳn anh cũng phải đồng
tình với tôi nếu tôi nói cho anh biết rằng hai năm trước, khi lên giường đi
ngủ vào buổi tối, tôi vẫn là một quý ông sung túc với tiền đồ xán lạn, vậy
mà sáng hôm sau tỉnh dậy tôi chỉ còn là gã ăn xin. Đó rõ ràng là chuyện
chẳng vui vẻ gì nhỉ, nhất là khi tôi đã ngần này tuổi rồi.”

“Phải.” Tôi đồng tình, “Ở bất cứ tuổi nào cũng thế mà thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.