CON MẮT THẦN OSIRIS - Trang 240

giờ tôi đang chờ đợi nhằm tóm cổ tên khốn nạn đã gây ra tất cả những
chuyện này dù không phải với sự kiên nhẫn của Chúa Jesus, tôi buộc phải
nói với anh như vậy.”

“Thầy đang chờ đợi gì?”

“Tôi chờ đợi điều bắt buộc phải tới.” Ông đáp, “Một nước đi sai lầm mà

ngay cả những tên tội phạm xảo trá nhất cũng mắc phải. Lúc này hắn vẫn
ẩn náu kỹ, nhưng rồi hắn sẽ phải hành động, và đó là khi tôi sẽ tóm được
hắn.”

“Nhưng nếu hắn cứ im tiếng mãi, thầy sẽ làm gì?”

“Phải, rủi ro nằm ở chỗ đó. Chúng ta có thể đang phải đối đầu với một kẻ

thủ ác hoàn hảo biết khi nào nên dừng lại. Tôi chưa từng gặp kẻ nào như
thế, nhưng biết đâu hắn thực sự tồn tại trên đời thì sao?”

“Vậy khi đó chúng ta chỉ có thể đứng nhìn tai họa ập đến với người thân

của mình.”

“Có lẽ thế.” Thorndyke đáp, và rồi cả hai chúng ta cùng chìm vào suy

tưởng trong sự im lặng u buồn.

Nơi này thật thanh bình và yên tĩnh, chỉ những vùng hẻo lánh của

London mới như vậy. Thỉnh thoảng tiếng còi tàu kéo và tàu hơi nước xa xa
dội lại cho thấy cuộc sống bận rộ ở khu cảng. Tiếng rì rầm khe khẽ của xe
cộ vọng lên từ các con phố quanh khu ngoại ô, những tiếng rao chói tai của
mấy đứa trẻ bán báo tạo thành một điệp khúc dai dẳng từ hướng phố
Carmelite. Chúng ở quá xa để mà gây khó chịu, nhưng những tiếng rao hồ
hởi ấy dù đã bị xóa nhòa bởi khoảng cách vẫn đủ khiến tôi run rẩy đến tận
xương tủy, nhất là khi chúng nói tới những khả năng đáng sợ mà
Thorndyke vừa giải thích. Tôi cảm giác chúng hệt như bóng ma tai họa
đang chực chờ ập tới.

Có lẽ chúng cũng gợi nên ý nghĩ tương tự ở Thorndyke, vì sau cùng ông

nói, “Bọ làm báo này cứ như loài chim chuyên báo điềm gỡ. Một chuyện

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.