“Cô hãy chờ cho tới khi chúng tôi xong việc.” Thorndyke nói, “Bởi lẽ
bây giờ tôi sẽ tắt đèn. Ngắt điện đi, Polton!”
Ánh sáng xanh của bóng đèn vụt tắt, tiếng ù ù của bộ phận ngắt điện
trầm xuống chừng một hai quãng rồi im hẳn, sau đó Thorndyke và Tiến sĩ
Norbury đứng dậy khỏi ghế rồi bước về phía cái xác ướp. Họ nhẹ nhàng
nhấc nó lên trong khi Polton lôi ra từ bên dưới thứ hóa ra là một phong bì
khổng lồ màu đen. Bóng đèn trong phòng đã được tắt, để lại căn phòng
hoàn toàn chìm trong bóng tối cho tới khi một bóng đèn màu đỏ cam bật
sáng ngay bên trên hai chiếc khay.
Chúng tôi cùng đứng xung quanh mà quan sát, trong khi vị chủ lễ của
những nghi thức bí ẩn này là Polton lôi từ trong cái phong bì đen ra một tờ
giấy bromide cực lớn, đặt nó cẩn thận vào khay rồi nhúng một chiếc bàn
chải vào xô nước, chải ướt tờ giấy.
“Tôi tưởng lúc nào ông cũng dùng một cái đĩa để thực hiện việc này?”
Tiến sĩ Norbury hỏi.
“Thường thì chúng tôi ưa cách đó hơn, nhưng không thể kiếm đâu ra một
cái đĩa sáu feet cả, tại tôi đã dùng một tờ giấy đặc biệt to cỡ này.”
Có vẻ gì đó lôi cuốn khác thường trong công đoạn rửa ảnh, với hình ảnh
bí ẩn từ từ hiện ra trên mặt giấy trắng xóa, trống trơn. Nhưng một tấm ảnh
bóng, hay hình chụp tia X lại có vẻ hấp dẫn riêng. Khác với các tấm ảnh
thông thường vốn chỉ cho thấy những hình ảnh mà mắt người nhìn thấy, ở
đây chúng lại để lộ ra những hình ảnh trước đó không thể nhìn thấy được,
và vì thế, khi Polton đổ chất rửa ảnh lên tấm giấy đã ướt, chúng tôi cùng
cúi người nhìn xuống chiếc khay trong sự tò mò tột độ.
Chất rửa ảnh này hẳn là phát huy tác dụng rất chậm, bởi lẽ suốt nửa phút
không thấy trên mặt giấy trống trơn có gì suy chuyển. Sau đó, dần dần, một
cách gần như vô lí, phần bên rìa bắt đầu tối lại, làm lộ ra đường nét một xác
ướp màu trắng. Sự thay đổi một khi đã bắt đầu dần diễn ra nhanh hơn. Phần
rìa tờ giấy ngày càng sẫm lại đến mức màu xám giờ đã chuyển hẳn thành