CON MẮT THẦN OSIRIS - Trang 266

“Phải rồi, anh yêu.” Cô thì thầm khe khẽ, “Bây giờ, và mãi mãi.”

Tôi cung kính ôm cô trong vòng tay, ép chặt cô vào nơi trái tim vốn dành

đề thờ phụng cô. Từ nay không còn nỗi đâu nào có thể làm chúng tôi tổn
thương, không bất hạnh nào có thể khiến chúng tôi đau khổ, bởi lẽ chúng
tôi sẽ cùng sóng bước tay trong tay trên cõi đời này để thấy quãng đường
thật ngắn ngủi biết bao.

Thời gian - những hạt cát chảy xuống nhanh chậm khác hẳn nhau cho

những người chính trực hay gian xảo, sung sướng và bất hạnh - hẳn là rất
chậm chạp với những người đang làm việc cật lực trong căn phòng mà
chúng tôi vừa rời khỏi. Nhưng với chúng tôi, những hạt cát bằng vàng chảy
xuống quá nhanh, để lại cái bầu rỗng không trước cả khi chúng tôi kịp để ý.
Tiếng xoay chìa khóa và mở cửa đánh thức chúng tôi khỏi giấc mơ của
niềm hạnh phúc vẹn toàn. Ruth ngẩng đầu lên nghe ngóng, và trong một
thoáng, hai đôi môi dán chặt vào nhau. Sau lời từ biệt im lặng dành cho
người bạn đã chứng kiến hết mọi nỗi buồn và niềm hạnh phúc sau cùng
này, chúng tôi xoay người hối hả bước trở lại theo lối cũ, lấp đầy những căn
phofgn lớn trống không bằng tiếng cười nói hồ hởi.

“Chúng ta không nên trở lại phòng tối ấy nữa, bây giờ nó cũng chẳng

còn tối tăm.” Ruth nói.

“Tại sao vậy?” Tôi hỏi.

“Bởi vì lúc nãy khi ra khỏi đó, em đã tái hết người, còn giờ… chà, em

không nghĩ là mình còn tái nhợt cho lắm. Vả lại bác John tội nghiệp đang
nằm trong đó, em tự cảm thấy xấu hổ nhìn bác ấy trong khi con tim ích kỉ
lại tràn đầy niềm vui.”

“Em không cần phải thế.” Tôi nói, “Đây là ngày đáng nhớ nhất trong

cuộc đời hai chúng ta, và ta có quyền được hạnh phúc. Nhưng em cũng
không cần vào đó nếu không muốn.” Vậy là tôi khéo léo dẫn cô đi ngang
qua dải ánh sáng hắt ra từ cánh cửa mở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.