CON MẮT THẦN OSIRIS - Trang 76

DI CHÚC CỦA JOHN

BELLINGHAM

Công việc mà tôi đã hồ hởi đâm đầu vào, khi tỉnh táo cân nhắc lại thì quả

đúng như lời cô Bellingham nói: Thật đáng sợ! Thành quả của hai tiếng
rưỡi không ngừng tốc ký với tốc độ 100 từ/phút cần càng nhiều thời gian
hơn mới chép lại được thành chữ thường. Nếu muốn giao lại chúng vào
ngày mai, tôi phải bắt đầu công việc càng sớm càng tốt.

Nhận ra điều này, tôi không lãng phí thời gian nữa mà lập tức hớt hải về

phòng khám trong vòng năm phút sau rồi ngồi vào bàn làm việc với bản ghi
chép trước mặt, bận rộn biến những ký tự nguệch ngoạc, vô nghĩa thành
chữ viết dễ đọc, rõ ràng.

Nhiệm vụ này tuyệt nhiên chẳng hề dễ chịu chút nào, ngoài trừ lý do tôi

làm vì tình yêu, vì từng câu chữ tôi chép lại đều phảng phất những dư âm
của tiếng thì thầm dịu dàng đã đưa chúng đến với tôi. Nhờ vậy, công việc
trở nên thú vị hơn hẳn. Tôi có được góc nhìn hoàn toàn mới về cuộc sống,
bước qua ngưỡng cửa một thế giới mới (thế giới của cô), thế nên những
khoảng gián đoạn do bệnh nhân tới khám dù giúp tôi có quãng thời gian
nghỉ ngơi bắt buộc, lại chẳng được tôi chào đón chút nào.

Buổi tối trôi đi mà không thấy dấu hiệu gì từ khu Nevill, tôi bắt đầu lo

lắng sự thận trọng quá mức của ông Bellingham đã trở thành điều không
thể vượt qua. Tuy nhiên, tôi không bồn chồn chờ đợi bản sao tờ di chúc
bằng cuộc viếng thăm của con người dịu dàng đã nhờ vả tôi dẫu nó có ngắn
ngủi cỡ nào. Đúng bãy rưỡi, cửa phòng khám đột ngột bị bật tung một cách
thô bạo, nỗi sợ hãi của tôi biến mất, mọi hy vọng vỡ tan tành. Bà Oman

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.