CON MỒI XẢO QUYỆT - Trang 109

Lucas kể cho Armstrong nghe ý tưởng lưới mắt cáo bằng thân cây,

một lúc sau anh ta đáp, “Có vẻ không thực tế lắm. Nếu không muốn nói
là... ngớ ngẩn”.

“Tôi sẽ giải thích anh nghe,” Lucas nói. “Anh có cho rằng ý tưởng của

tôi đủ sức gây ra kiểu thiệt hại tôi từng thấy không?”

“Chà...” - Lucas có thể hình dung Armstrong đang gãi đầu - “tôi nghĩ

là có thể. Nếu sườn xe phía sau có lót đệm. Có thể thứ gì đó giống như tấm
đệm cao su đủ cứng cáp thì sẽ ổn. Đợi có bằng chứng pháp y vững chắc
đã... chứ nghe phi thực tế lắm. Lý do thì đây, mọi thứ mà anh nhìn thấy
đang chạy quanh miền đông West Virginia cũng đang chạy quanh Virginia.
Đại loại như phấn hoa ấy.”

“Được rồi. Giờ tôi chả muốn liên quan nữa, nhưng tôi gọi anh vì muốn

tìm hiểu một góc nhìn chuyên nghiệp, sau khi chúng ta ra hiện trường điều
tra.”

“Rất sẵn lòng,” Armstrong nói.

LUCAS BƯỚC tới mặt tiền khu chung cư, đến trước cánh cửa ra vào bằng
kính, hóa ra lại là cánh thứ nhất trong hai cửa. Anh có thể vào qua cửa kính
bên ngoài, nhưng cửa bên trong lại khóa. Trên tường có lắp điện thoại, với
một tấm biển in chữ đậm viết rằng: “QUAY SỐ 1 + SỐ CĂN HỘ,” và bên
dưới, không in đậm, viết rằng, “Quay số 1+00 gọi văn phòng quản lý.” Một
chiếc camera an ninh hình vòm trên trần nhà giám sát cửa ra vào và chỗ đặt
điện thoại.

Anh quay số gọi văn phòng, tự giới thiệu với người phụ nữ trả lời

cuộc gọi. “Tôi sẽ để anh vào. Rẽ trái ở khúc ngoặt đầu tiên rồi đi thẳng
xuống cuối sảnh. Phòng chúng tôi ở cuối dãy bên trái.”

Bà ta ấn nút cho anh vào. Đằng sau cánh cửa là một buồng thư khép

kín, với các hộp thư nằm bên ngoài dành cho người ở trong khu chung cư,
và một khu vực khép kín phía sau cho phép nhân viên bưu chính bỏ thư vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.