CON MỒI XẢO QUYỆT - Trang 12

KITTEN CARTER đến bệnh viện. Khi tới nơi cô ta gọi điện thoại suốt ba
giờ đồng hồ. Các tin tức đầu tiên về vụ tai nạn sẽ được cô ta mớm cho cánh
phóng viên chịu ơn mình, và những ai bày tỏ nhiều sự cảm thông nhất với
các sự kiện diễn ra trong đêm.

“... những người bạn tốt và các đồng minh chính trị đã đến cabin này,

soạn ra chiến dịch ứng phó với những cuộc đụng độ mùa hè liên quan đến
các đề xuất chăm sóc sức khỏe…”

CẢNH SÁT ĐỊA PHƯƠNG đã bàn giao công tác điều tra vụ đâm xe cho
cảnh sát bang West Virginia. Ngày thứ hai sau vụ tai nạn, một nhà điều tra
đã thẩm vấn Smalls tại văn phòng Thượng nghị sĩ của ông, có sự tham gia
của Carter. Với đôi mắt tím bầm và một cục băng trắng to oạch trên mũi,
Smalls mặc bộ đồ vải sọc nhăn màu xanh, cà vạt dệt kim màu xanh hải
quân, ngay lập tức nhận ra có chuyện không ổn.

Tên nhà điều tra là Carl Armstrong. Khi anh ta thẩm vấn xong, Smalls

nói, “Đừng có lừa tôi, Carl. Có chuyện gì đó không đúng. Anh nghĩ tôi
đang nói dối chuyện gì đó. Là gì thế?”.

Nhà điều tra đang ghi chép lên xấp giấy vàng trong một hồ sơ bìa da.

Thở dài một hơi, anh ta đóng hồ sơ lại rồi đáp, “Phòng thí nghiệm của
chúng tôi đang xem xét chiếc xe của ngài từng phần một, thưa ngài. Không
có dấu hiệu nào cho thấy xe ngài bị một xe tải khác đâm vào”.

Ngồi trên ghế bành, Carter đang làm trái luật khi hút điếu xì gà nâu

nhỏ. Cô ta nhìn Smalls, sau đó cau mày với Armstrong rồi nói, “Sai rồi.
Những tên kia đã đâm vào xe họ - hất xe họ văng khỏi đường. Ý anh 'không
có dấu hiệu' là sao?”.

Smalls chen vào. “Chính xác là thế đấy. Cú đâm khiến cửa xe bẹp

dúm... chắc phải có dấu hiệu nào đó chứ. Ý tôi là nhiều năm trước tôi từng
gặp phải một tai nạn tồi tệ, cả hai xe đều bị thiệt hại nặng. Lần này còn tệ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.