CON MỒI XẢO QUYỆT - Trang 172

“Các bác sĩ nói rằng tình trạng não hiện giờ của cô ấy là bình thường

đối với những ca chấn động. Một cánh tay của cô ấy bị gãy.

Phổi bị thủng khi cái gì đó... mình không biết nữa, có thể là xương

sườn... đâm thủng nó, tuy nhiên hai lá phổi đã hoạt động trở lại rồi. Nhiều
xương sườn của cô ấy bị gãy, có vết bầm tím rất nặng, nhưng hai cánh tay,
hai cẳng chân, mười ngón tay, mười ngón chân đều cử động được. Cô ấy có
thể qua được, nhưng sẽ phải chịu đau đớn trong vài tuần. Hoặc vài tháng.”

Lucas cảm thấy hòn đá tảng được nhấc khỏi hai vai mình. “Tớ phải

gọi cho Letty,” anh nói. “Giờ này chắc con bé đến Denver rồi.”

“Tớ phải nói cho cậu biết về tên tài xế.”
“Họ tóm được hắn rồi à?”

“Gần như thế.”
“Mẹ kiếp, Del.”
“Hắn chết rồi. Hắn vừa ra khỏi thành phố Lino Lakes trong tình trạng

say rượu lần thứ năm. Lần trước, hắn đã cố gắng băng qua dải phân cách và
làm bị thương hai người,” Del nói. “Hắn mất một năm điều trị. Tớ đoán hắn
chưa được điều trị triệt để vì hắn vừa mới ra viện được một tháng thôi.”

Lucas chẳng còn biết nói gì, ngoại trừ, “Cậu cũng có biết đếch gì đâu.”

HAI NGƯỜI đi đến vào bệnh viện Regions lúc hai giờ sáng. Weather đang
nằm trong phòng hồi sức tích cực, nơi người thân đến thăm không được
vào, tuy nhiên xét đến hoàn cảnh của Lucas và thực tế Weather cũng là bác
sĩ, họ lấy ra hai cái ghế phía sau các tấm rèm ICU quanh giường cô.

Khi Lucas bước tới đằng sau tấm rèm, anh chỉ muốn dừng lại và khóc.

Đôi mắt Weather tuy mở, nhưng gương mặt cô bầm tím khủng khiếp, sắc
tím phủ kín toàn bộ bên má trái. Cổ cô bó trong một cái khung, băng bó bột
quấn quanh cánh tay trái. Hai túi dịch đang treo trên giá cạnh giường, với
các ống nhỏ chạy ngoằn nghèo luồn vào cánh tay cô; một cái ống khác thòi
ra từ dưới đệm, thải nước tiểu vào một cái túi treo bên giường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.