CON MỒI XẢO QUYỆT - Trang 222

cầm hộp carton đựng hơn hai lít sữa cùng lon Pepsi, gã nã liền hai phát đạn
trúng ngực Ritter, một trong hai viên bắn xuyên hộp carton, sữa bắn tung
tóe lên mặt và ngực hắn.

Ritter lảo đảo, nhìn Parrish bằng đôi mắt trống rỗng, tay buông rơi lon

Pepsi cùng hộp sữa, xoay người ngã sấp mặt xuống sàn, nằm co giật vài
giây rồi bất động.

Cho dù xung quanh vạn vật tĩnh lặng, hai phát súng vẫn vang rền

trong căn bếp nhỏ. Chưa đủ to để hàng xóm nghe thấy, nhưng vẫn đủ khiến
Parrish ù tai một lát.

Gã nhìn xuống cái xác, cảm thấy dòng hóa chất nào đó đang tràn khắp

cơ thể. Không phải adrenaline, mà là thứ gì đó khác, một thứ thậm chí còn
nguyên thủy hơn, một dạng hoóc-môn khiến gã nín thở, có thể là biến thể
của testosterone. Không cần biết là gì nhưng nhờ nó các chiến binh cảm
thấy hả hê khi giết người.

Nó tạo ra một... sự hưng phấn. Parrish đứng yên đó, nhắm mắt lại, để

bản thân trải nghiệm cảm giác tuyệt vời đó.

TRƯỚC KHI RỜI KHỎI nhà Grant và SCIF, Parrish, Grant và Claxson đã
bàn bạc xem nên giải quyết xác của Ritter như thế nào. Claxson gợi ý mang
nó vào đâu đó sâu trong rừng rồi lấp đi. Grant nói rằng mụ sẽ để mấy tay
chuyên nghiệp làm việc ấy, nhưng còn thêm rằng mụ từng biết một vụ
tương tự và rất hiệu quả.

Parrish nói rằng gã nghĩ ra vài cách, nhưng thật ra gã đã có ý tưởng từ

lâu rồi: xét đến chuyện mấy tên cớm lởn vởn quanh D.C. và vùng nông
thôn lân cận, gã sẽ không di chuyển cái xác đến bất kỳ đâu quá xa, và gã
chắc chắn sẽ không luẩn quẩn ở trong rừng, trong bóng tối, với bao tải và
một cái xẻng.

Gã đã tính xong chuyện phải vứt cái xác đi đâu trước cả khi rời khỏi

SCIF.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.