Trong một lúc Lucas không nói gì, nhưng khi anh nói, nó thành ra thế
này, “Ôi Lạy Chúa, Porter, ngài có chắc không?”.
“Để tôi kể cậu nghe,” Smalls đáp.
VÀ ÔNG KỂ, chỉ dừng lại khi hầu bàn mang Coke ăn kiêng và món
sandwich gà đến cho Lucas, và khi kể xong, ông liền hỏi, “Hiểu ý tôi
không?”.
“Không có vết sơn hoặc vết xước kim loại nào từ chiếc xe tải kia à?
Không một chút nào sao?”
“Nhà điều tra tai nạn ở West Virginia nói vậy, có vẻ anh ta có chuyên
môn đấy. Thế nên vẫn là bí ẩn. Nhiều người liên tục gợi ý rằng bí ẩn này
chỉ nằm trong đầu tôi thôi. Họ hỏi phải chăng chấn thương của sự kiện này
khiến tôi nghĩ rằng chúng tôi bị đâm, trong khi chuyện thực sự xảy ra đó là
CeeCee ngoặt tay lái để tránh xe tải nên đâm phải bờ đất bên đường nhỏ
cao đến mắt cá chân, cú đâm mạnh đến nỗi tôi tưởng bị như vậy. Nhưng
không phải, chúng tôi bị đâm mà. Mạnh lắm.”
“Ngài nghĩ cảnh sát West Virginia có nhúng tay vào không?” Lucas
hỏi.
“Ôi, chết tiệt, không. Thực ra cũng không hẳn, nhưng dường như
không có khả năng đó đâu. Nếu thế âm mưu này sẽ trở nên quá lớn và
không thể giải quyết được. Cậu biết đấy, tôi không bao giờ tin vào những
sát thủ ngoài đời thực, cho đến khi Grant hất cẳng tôi hai năm trước. Mụ ta
có nuôi sát thủ, chắc chắn đấy. Chuyện chó chết này cũng giống thế. Mụ ta
trả thù tôi bởi vì tôi khiến mụ ta ăn không ngon, ngủ không yên.”
“Thế ngài muốn tôi làm gì?” Lucas hỏi.
“TÔI MUỐN BIẾT chuyện gì đã xảy ra, những tin tức tốt nhất cậu có thể
trao cho tôi,” Smalls nói. “Xem xét bản điều tra vụ tai nạn. Đánh giá thử