CON MỒI XẢO QUYỆT - Trang 47

“Chả biết cái khỉ gió gì cả,” Walker đáp. Bà ta ngửa đầu ra đằng sau tu

một ngụm bia lớn, rồi nói, “Sau khi xén xong đám cỏ dại chả có gì sướng
bằng tu bia lạnh... Tôi chẳng biết gì cả đâu, nhưng nghe nói Thượng nghị sĩ
khai với cảnh sát rằng một chiếc xe bán tải hất xe họ văng khỏi đường. Có
hai kẻ lạ mặt đã lái một chiếc xe bán tải qua đây ngày nghỉ cuối tuần hôm
đó. Tôi thấy chúng lảng vảng quanh đây một ngày trước vụ tai nạn, nhưng
từ bấy đến giờ không thấy nữa”.

“Có gì bất thường không?”

“À... không, có lẽ là không. Mấy thằng đó nhìn ngó xung quanh,

nhưng chẳng làm gì đặc biệt cả. Chính mắt tôi trông thấy chúng, ông chủ
của tôi cũng thấy. Trông chúng cũng lực lưỡng ra phết. Đeo kính thể thao
phân cực, đội mũ bóng chày, trông thẳng thớm, như quân nhân ấy.”

“Có ai báo cảnh sát không?”
“Báo cái gì? Rằng tôi thấy mấy thằng trong xe bán tải à?”

“Xe bán tải kiểu gì?” Lucas hỏi.
“Black Ford F-250. Mới tinh,” bà ta đáp. “Hoặc gần như mới.”
“Biển số địa phương à?”

“Không để ý.”

WALKER KHÔNG BIẾT GÌ NHIỀU. Uống xong chai bia, bà ta bước
thẳng xuống lối đi chìm trong đám mây bụi màu vàng.

Lucas quay vào trong cabin nhìn ngó xung quanh một lát. Có bốn

phòng ngủ bé tí, phòng chính có giường ngủ cỡ lớn, ba phòng còn lại mỗi
phòng có hai giường ngủ và một phòng tắm.

Lucas cũng có một cabin riêng, tự đảm nhận phần thiết kế: nó gần

giống một phòng ngủ tập thể, tức là dành cho càng nhiều người ngủ càng
tốt trong một không gian khá đơn sơ. Ngăn cách phòng khách với căn bếp
gọn gàng là một quầy ăn sáng, với một bàn ăn cùng tám cái ghế song song

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.