nhận định chính xác nhất của anh... ngoài biên bản... Chuyện gì đã xảy ra ở
đây vậy?”
Trọng âm của Armstrong khiến Lucas chỉ nghĩ đến tiếng lanh lảnh của
kim loại, giống như bản thu âm đầu tiên của Hank Williams trên đĩa nhựa.
Anh ta đáp, “Tôi thực sự biết ơn Thượng nghị sĩ khi ngài ấy nói vậy. Ngài
ấy có thể rất đáng sợ ngay cả khi anh ngồi tít đằng xa trong một buổi gây
quỹ liên bang nào đó, anh hiểu ý tôi không? Ngài ấy sẽ không khiến cả
West Virginia này sợ vãi linh hồn vì những gì tôi nói đấy chứ?”.
Lucas gật đầu. “Tôi từng làm việc ở Cục Điều tra Hình sự Minnesota
nhiều năm trước khi nhận việc này. Người ta sẽ giữ bộ mặt nghiêm túc tại
các buổi gây quỹ liên bang.”
“Chính xác,” Armstrong nói. Anh ta tì cả hai khuỷu tay xuống bàn,
các ngón tay đan vào nhau. “À cứ mười nhà điều tra tai nạn thì có đến chín
người sẽ kể anh nghe câu chuyện giống hệt nhau về những gì xảy ra đêm
hôm đó: có thể là bồ nhí của Thượng nghị sĩ đã lơ đễnh, hoặc có thể là một
chiếc xe bán tải khác khiến nàng sợ khiếp vía và đánh xe lệch khỏi đường.
Hoặc - đừng bảo tôi nói nhé - Thượng nghị sĩ rướn người sang vì muốn
thơm một cái, kết quả xe họ đổ nghiêng sang bên. Bởi vì chẳng hề có bằng
chứng hữu hình nào cả.”
“Cô ta có đang gọi điện thoại không?”
“Không - một trong những chi tiết đầu tiên chúng tôi kiểm tra. Thượng
nghị sĩ cũng không. Cả hai người đều gọi điện thoại từ trước đó vào buổi
chiều, cho một phụ nữ tại Washington là trợ lý của ông ấy, nhưng sau bốn
giờ chiều thì không gọi nữa.”
“Tên là Kitten Carter à?”
“Vâng. Cô Carter nói rằng đó là cuộc gọi công việc bình thường. Tôi
không thắc mắc bởi vì nó chẳng liên quan gì đến vụ tai nạn hết.”
“Vậy là mười người thì hết chín sẽ bảo rằng câu chuyện của Thượng
nghị sĩ Smalls về chiếc xe tải kia là sai, bằng cách này hay cách khác. Rằng